Sau khi Diệp Thiên trở về, ông ta liền đặt ra kế hoạch làm từ thiện.
Nói là làm từ thiện, nhưng thực chất là đang chuộc tội, chuộc tội cho hai bàn tay dính đầy máu tươi của ông trong mười mấy năm qua, sám hối với những mạng người đã chết dưới tay ông.
Mặc kệ thế nào, Diệp Thiên đều đã nghe theo mệnh lệnh của Lão Độc Sư mà giết người, thế nhưng Diệp Lăng cũng đã từng nói, cha của hắn là bởi vì không khống chế được tâm trí của mình cho nên mới đi giết người.
Có lẽ Diệp Thiên cũng có tội, thế nhưng người có tội lớn nhất không phải là ông, mà là Lão Độc Sư.
Lúc này mọi chuyện đã kết thúc, mặc kệ thế nào, Diệp Thiên cũng đã về nhà, có Diệp Lăng chăm sóc ông, thì tất cả mọi thứ ngoài ý muốn đều sẽ không thể xảy ra.
“Tiểu Lăng, cha thật sự không ngờ tới, con trai của mình thế mà là Tiên Nhân, chậc chậc, cuộc đời của Diệp Thiên ta cũng thật đáng giá!”
Diệp Thiên cười ha ha, mái tóc muối tiêu khiến cho khuôn mặt của ông trở nên tang thương rất nhiều, trong tròng mắt cũng để lộ ra một tia tang thương, thế nhưng nó lại khiến ông có mùi vị của đàn ông.
Người đàn ông mười mấy hai mươi tuổi thì không thể gọi là đàn ông, mà đó gọi là cậu con trai ngây ngô, không có một chút hấp dẫn.
Người đàn ông ba mươi tuổi mới bắt đầu được xưng làm đàn ông, độ lượng và khí chất đều đang chậm rãi thay đổi.
Còn về người đàn ông bốn mươi tuổi, thì đó lại là lúc người đàn ông có mị lực nhất, những người ở tuổi này mới là những người hấp dẫn nhất.
“Được rồi cha, hàng xóm trong thôn đều đã tới rồi, cha còn không mau đi ra tiếp khách đi, chẳng lẽ cha muốn để một mình mẹ ứng phó với tất cả bọn họ?”
Diệp Lăng cười hắc hắc, Diệp Thiên ở bên cạnh cũng nở nụ cười, ông ưỡn thẳng người đi ra, bên trong viện, có rất nhiều những người xa lạ và quen thuộc đang cười đi đến.
Diệp Lăng nhìn dáng vẻ lúng túng của cha mình khi hỏi tên người khác, điều này khiến hắn không thể nín được cười.
Ở một bên sân, Diệp Kiến Văn đang thái rau, chuẩn bị tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn cho buổi trưa, dĩ nhiên, đầu bếp vẫn thường làm tiệc trong thôn cũng được mời đến, nếu không thì nhiều người đến như vậy, Diệp Kiến Văn phải làm tới khi nào mới xong.
Vương Thục Phân thì đang ngồi làm việc chung với mấy chị dâu, bọn họ vừa nói vừa cười, thỉnh thoảng lại sửa sang lại mái tóc bị loạn.
Trong đó cũng có cả Lý Kim Phượng, cũng không biết có phải là do bà ta đã cảm thấy hối hận rồi hay không, mà bà ta cũng cùng nói cười với Vương Thục Phân, dáng vẻ không còn điêu ngoa như lúc trước nữa, có lẽ bà ta đã thật sự hối hận, cũng có thể là do nhìn trúng thế lực của Diệp Lăng.
Nhưng mặc kệ thế nào thì đây vẫn là kết cục tốt nhất, thế lực của Diệp Lăng chính là chất xúc tác tốt nhất.
Ngày hôm này, dường như là ngày náo nhiệt nhất của nhà lão Diệp, tất cả mọi thành viên của nhà lão Diệp đều đến, hầu như tất cả họ hàng thân thích cũng đều tới.
Trước đây Diệp Thiên cũng là một người rất biết đối nhân xử thế, cho nên có thể hiểu tại sao tất cả họ hàng đều đồng ý đến đây.
Giữa trưa, Diệp Thiên vô cùng kích động đứng trước biệt thự ba tầng để chờ đám người, có rất nhiều người đều đang líu ríu khen ngợi Diệp Thiên có một đứa con trai tốt.
“Đã đến lúc rồi, mau châm lửa đốt pháo đi!”
Diệp Kiến Quân phất tay quát to, vài thanh niên trẻ tuổi lập tức vội vã chạy sang một bên để đốt pháo, bùm bùm, bánh pháo nổ tung lên.
Sau khi Diệp Thiên nhìn thấy một màn trước mắt này, ông không thể nín được cười, khóe mắt cũng chảy ra nước mắt, ông có chút cảm thán, trước đây ông chưa từng nghĩ đến việc mình có thể sống trong một căn biệt thự đẹp như vậy.
Mà tất cả những thứ này đều do một tay con trai của ông ta làm ra, điều này khiến cho ông có chút xấu hổ.
Khi con trai ông cần ông nhất thì ông lại biến mất, một lần đi liền biến mất mười mấy năm.
Mười mấy năm qua, ông ta không dám tưởng tượng đến việc một mình vợ đã nuôi con trai cực khổ như thế nào.
“Tiểu Lăng, cha có lỗi với con.”
Diệp Thiên lôi kéo tay Diệp Lăng, thâm tình nói, Diệp Lăng cũng tỏ ra vui vẻ: “Cha, cha đã lớn như vậy rồi mà sao còn nói ra những lời sến súa như vậy chứ.”
“Người mà cha có lỗi nhất chính là mẹ, cha nhất định phải chăm sóc cho mẹ thật tốt đó.”
Diệp Lăng cười hắc hắc, Diệp Thiên gật đầu, ông nhất đi sẽ bù đắp lại những thứ đã mất đi, mười mấy năm trước ông ta là một người đàn ông ngay thẳng, cho đến hiện tại vẫn không hề có mong ước lớn lao gì.
Không để cho người nhà chịu khổ, có thể nuôi con trai trưởng thành, cung cấp cho hắn những điều kiện đầy đủ nhất.
Tiếng pháo đã ngừng lại, trên nền đá cẩm thạch rơi đầy mảnh vụn màu đỏ, thoạt nhìn có vẻ rất vui vẻ, khiến cho lòng người cảm thán.
Sau khi mọi người đi vào nhà quan sát thì bọn họ lập tức chấn động, khắp nhà đều là những đồ điện tân tiến nhất, thậm chí còn có những thứ bọn họ chưa từng thấy qua.
Hơn nữa còn có hai người máy dọn vệ sinh tân tiến nhất, điều này khiến cho những người dân có trình độ văn hóa không cao lập tức ngây ngẩn, mẹ nó bọn họ là đang xem phim ư?
Thiết bị trong nhà đều rất xa hoa, tất cả những thiết bị đồ đạc đều tràn ngập màu sắc cổ đại, các dụng cụ trong nhà đều được làm từ gỗ Hoàng Hoa Lê.
Đương nhiên, những thứ này cũng không phải do Vương Địch bỏ tiền ra mua, mà là do Trầm Nguyệt Tâm đặc biệt phân phó người mang từ nơi khác tới.
Bên trong biệt thự ba tầng có phòng sách, phòng ngủ, phòng khách, nhà ăn,…những thứ này đều đánh thẳng vào thị giác của mọi người, những trang sức này cho dù là đặt ở tiểu khu xa hoa nhất của Đông Hải thì chúng cũng tuyệt đối là hàng cao cấp nhất.
“Các vị hương thân, Diệp Thiên tôi còn có thể sống sót trở về, đó cũng là ân đức lớn nhất mà ông trời dành cho tôi, ngày hôm nay chúng ta không say không về!”
Diệp Thiên xua tay, những họ hàng thân thích kia ai cũng đều cười ha ha, mọi người ồ ạ đi về sân nhà của Diệp Kiến Văn.
Bàn đều đã được sắp xếp xong, cái sân nhỏ không đủ chỗ để đặt bàn, những chiếc bàn đều được đặt trên đường lớn, cũng chỉ có ở nông thôn mới có thể làm như vậy, còn nếu như là ở thành phố thì mọi người sẽ không đồng ý việc làm này đâu.
Mọi người ngồi vào chỗ ngồi, vô số món ngon cũng được bưng lên, lúc đầu Diệp Lăng muốn mời một số đầu bếp cao cấp tới, thế nhưng kết quả lại bị Diệp Thiên cự tuyệt.
Hương thân, như thế nào là hương thân, thứ bọn họ muốn chính là hương vị thân thiết của những người cùng quê, nếu như làm ra những việc dối trá, vậy thì bản chất của nó sẽ thay đổi.
Thế nhưng về phần rượu thì lại không thể để xả ra một chút sơ sót nào, Diệp Lăng vung tay lên, trực tiếp lấy từ Long Đằng Tửu Nghiệp đến trăm rương rượu ngon, tất nhiên đó không phải là Ngọa Long Túy.
Cũng không thể nói là Diệp Lăng không hào phóng, nếu như dùng Ngọa Long Túy để đãi khách, như vậy sau khi người nhà của hắn đều về thành phố Đông Hải, thì nhóm hương thân này nhất định sẽ gièm pha họ đến chết.
Mặc dù như đây, thế nhưng mọi người vẫn ăn uống rất thỏa mãn, ở trên thị trường, loại rượu này cũng chính là loại rượu ngon có giá trên một nghìn tệ một chai, cho dù là gia đình giàu có thiết đãi tiệc thì bọn họ cũng sẽ tuyệt đối uống không nổi loại rượu này.
Không phải bởi vì không có tiền, mà là bởi vì không mua được.
Trên bàn ăn, Diệp Kiến Quân đã uống liền mấy chén, ông ta bưng rượu đứng lên, nhìn một bàn người: “Diệp Thiên, anh có lỗi với em.”
“Em đã mất tích mười mấy năm, thế nhưng anh lại không làm tròn trách nhiệm của một người anh, cũng không làm tròn trách nhiệm của một người bác.”
“Còn có các anh em, nửa đời trước của anh đều đắm chìm trong quyền thế, anh sai rồi, hy vọng mọi người có thể tha thứ cho anh.”
Nói xong, Diệp Kiến Quân giương cổ lên, trực tiếp nốc ừng ực một ly, Diệp Thiên cũng nở nụ cười, ông vội vã đứng lên sau đó đi tới bên cạnh Diệp Kiến Quân, đè ông ta ngồi xuống.
“Anh, anh phải nhớ kỹ, anh là anh của em, là anh ruột của em, như vậy là được rồi!”
Diệp Thiên nói, lời này khiến cho hốc mắt của Diệp Kiến Quân trong nháy mắt tràn ra nước mắt, trong lòng người đàn ông đã hơn năm mươi tuổi này cảm thấy rất hối hận.