Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 603 - Chương 603: Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 603: Gia đình hạnh phúc

Ngày hôm sau, một nhà ba người Diệp Lăng rời khỏi Diệp gia thôn để về trang viên ở thành phố Đông Hải.

Khi xe của Diệp Lăng dừng ở trước cửa trang viên thì thấy các cô gái đã đứng chờ từ sớm, mỗi người đều kiễng chân ngóng nhìn.

Vương Thục Phân đối xử với các cô rất tốt, cho dù là tổng tài lạnh lùng, hay là sát thủ có lòng dạ độc ác, thì hiện tại bọn họ đều là vợ của Diệp Lăng, hơn nữa bọn họ cũng không thấy mẹ chồng của mình có khuyết điểm gì.

Diệp Thiên chậm rãi mở cửa xe đi xuống, đập vào mắt ông là một trang viên rất lớn, các thiết bị vô cùng xa hoa.

Ở trước trang viên, Trầm Nguyệt Tâm, Táng Hoa, Lưu Xảo, Vương Ngưng Mị, Mộ Ngưng Hàm, Hàn Thanh Tâm, Alice, Lâm Vũ Tình, Ninh Ngọc San và Thanh Y đều đang đứng chờ ở cửa.

Diệp Lăng đi tới cạnh Diệp Thiên, dương dương đắc ý: “Thế nào cha, con không làm cha mất mặt đi.”

“Tiểu Lăng, đây đều là vợ của con sao? Có phải có hơi nhiều rồi hay không...” Diệp Thiên có chút ngẩn ra, mặc dù ông cũng đã biết con trai của mình có nhiều vợ, hơn nữa bọn họ còn đều là hợp pháp.

Thế nhưng nghe vẫn không chấn động bằng tận mắt thấy, các cô gái này mỗi người đều rất xinh đẹp, nếu như đặt ở trước đây thì ai chẳng phải là người đẹp hại nước hại dân, hiện nay bọn họ thế mà đều bị con trai của ông thu thập?

“Không, cô gái mặc váy xanh bên kia không phải, cô ấy là bạn của con, chín người còn lại thì là vợ của con hết, đúng rồi, ở Thủ Đô vẫn còn có một người nữa, đó là cháu gái của vị lão nhân kia, ngày mai con sẽ đi đón cô ấy về.”

Diệp Lăng cười hắc hắc, nói ra tên của một người, Diệp Thiên lập tức cảm thấy kính nể, vị lão nhân kia là người đã từng cứu vớt vô số người ở bên trong nước sôi lửa bỏng, ông ấy là một người rất vĩ đại.

Diệp Thiên liếc nhìn con trai của mình, gật đầu: “Được, không tệ không tệ, rất có phong phạm của cha!”

Lời này vừa nói ra, một bàn tay đã gắt gao nắm lấy lỗ tai của ông kéo lên trời, hai chân của Diệp Thiên lập tức nhấc khỏi mặt đất, ông phải dùng đầu ngón chân để chống đỡ.

“Ông vừa mới nói gì đó? Phong phạm gì hả? Tôi già rồi nên không nghe rõ, ông lặp lại lần nữa đi.”

Vương Thục Phân nhéo lỗ tai của Diệp Thiên, Diệp Thiên đau đến mức vội vã cầu xin tha thứ, ông hô to không dám nữa.

Diệp Lăng nhìn thấy một màn trước mắt này thì lập tức bật cười, ngay sau đó các cô gái cũng đồng loạt đi tới bên người Diệp Thiên sau đó hô lên: “Cha, hoan nghênh cha trở về nhà.”

Diệp Thiên lập tức ngẩn người, trong lòng dâng lên một tia nghẹn ngào, ông gật đầu: “Tốt tốt, các con đều là những đứa con dâu tốt, con dâu tốt.”

“Mẹ, mẹ vừa đi liền đi nhiều ngày như vậy, bọn con đều rất nhớ mẹ.” Lưu Xảo là người ở chúng với Vương Thục Phân sớm nhất, cho nên tình cảm cô dành cho Vương Thục Phân cũng nhiều hơn.

Vương Thục Phân cười cười kéo lấy tay Lưu Xảo, mà Táng Hoa ở bên cạnh đi ra, bĩu môi: “Mẹ, mẹ cũng thật bất công, còn có con nữa, con cũng muốn nắm tay.”

Một màn này khiến cho mọi người đều cười lên ha hả, đoàn người ồ ạt đi vào trong trang viên, khắp nơi đều tràn ngập tiếng cười.

Từ hôm nay trở đi, trong trang viên của Diệp Lăng lại có thêm cha của ông chủ, như vậy ông cũng chính là Thái Thượng Hoàng, có rất nhiều người làm đều bắt đầu ghi nhớ các sở thích của Diệp Thiên, tránh việc sau này sẽ xảy ra vấn đề gì.

Buổi trưa, một nhà già trẻ đều ngồi bên trong phòng khách sang trọng, Diệp Thiên cảm giác như mình đang mơ, lúc trước ông còn là một cái xác biết đi sống dưới sự khống chế của Lão Độc Sư, thế mà chớp mắt ông đã quay về với gia đình của mình rồi.

Trang viên biệt thự, xe sang trọng, con trai còn có bản lĩnh lớn bằng trời, còn có mấy con dâu đang mang thai, sắp tới đây ông sẽ có thêm bốn đứa cháu trai cháu gái.

Diệp Thiên cảm thấy nỗi khổ của mười mấy năm qua đều đã được hạnh phúc bù đắp lại, thật đúng là khổ tận cam lai!

Đồ ăn của Danh Vị Cư là do Hùng Tam đích thân xuống bếp làm một bàn thức ăn ngon, rượu là Ngọa Long Túy, bây giờ nó là một loại rượu cao cấp khó có thể mua được ở trên thị trường.

Trên chiếc bàn lớn của ngày hôm nay cũng không có người ngoài, thậm chí ngay cả nhóm người Mạc Tinh Lý Thiên Hạo cũng đều không tới, đây đơn thuần là bữa tiệc của gia đình.

Người một nhà vui vẻ cười nói với nhau, Diệp Lăng và Diệp Thiên đều rất vui mừng, đây mới là gia đình hạnh phúc.

Buổi trưa sau khi cơm nước xong, Diệp Lăng đưa Diệp Thiên đi dạo khắp trang viên, Diệp Thiên chắp tay sau lưng, ông hít sâu một hơi, mỉm cười nhìn Diệp Lăng đang đứng bên cạnh, hắn còn cao hơn ông một cái đầu.

“Lúc cha đi con còn chưa đứng tới eo cha, hiện tại con đều đã cao hơn cha rồi, đúng là không thể không phục tuổi già mà.”

Diệp Thiên cảm thán, thời gian chính là con dao khiến người ta già đi, thế gian không cần biết ngươi là Thần Anh cảnh hay là người thường, không ai có thể ngăn được dòng chạy của thời gian.

Diệp Lăng mỉm cười: “Không phải mọi người vẫn thường nói Trường Giang sóng sau đè sóng trước hay sao, ngọn sóng sau dài hơn ngọn sóng trước, con đây chính là trò giỏi hơn thầy đó.”

“Ai, nửa cuộc đời này của cha, ngoại trừ việc chuộc lại lỗi lầm ở bên ngoài, thì cha cũng nên bù đắp cho mẹ của con, thế nhưng cha thấy, có vẻ như cha không bù đắp được cho con rồi.”

Diệp Thiên lắc đầu cười khổ, mà Diệp Lăng thì cũng bĩu môi: “Cha đừng nói như vậy, con thấy cha đang muốn trốn tránh trách nhiệm thì có, cha không thể giúp con nuôi vài đứa cháu được sao?”

“Nuôi, sao lại không nuôi chứ, ai không cho cha nuôi thì cha liều mạng với kẻ đó.”

Diệp Thiên lập tức quát lên, sau đó nhìn Diệp Lăng cười ha ha, hai người đi tới cạnh hồ bơi, Tiểu Bạch đang ở trong nước đùa giỡn với Tiểu Hắc, hai Yêu tộc tôn quý kia lúc này thế mà lại ngu ngốc giống như những con vật trong vườn bách thú.

Diệp Thiên không khỏi cảm thán nhìn Tiểu Bạch đang ở trong hồ: “Thật đúng là thần kỳ, con khỏi phải nói, Tiểu Bạch kia đúng là rất mạnh, từ Nam Cương đi đến đây thế mà chỉ mất có mười mấy phút, chậc chậc, thật là nhanh.”

“Con cho cha biết, đó là vì nó sợ gió ở trên đường sẽ quất vào người cha, nếu không thì cũng chỉ mất có mấy giây mà thôi, dù sao thì nó cũng đường đường là Yêu tộc có huyết mạch cao quý.”

Đường từ Nam Cương đến Đông Hải xa bao nhiêu chứ, cho dù là đi qua bên bờ đại dương kia, thì chuyện này cũng chỉ là một ý niệm trong đầu của vị chủ nhân này thôi.

“Tiểu Lăng, con đừng nói với cha là con rắn Tiểu Hắc kia chính là con rồng mà con đã nói với chúng ta lúc ở sau sân đấy chứ?”

Diệp Thiên chép miệng, nuốt nước miếng một cái, Diệp Lăng gật đầu: “Tiểu Hắc, tới tới tới, đến đây hiện thân một chút nào, để cho cha ta thấy hình dạng rồng của ngươi.”

Trong chốc lát, một tiếng ầm đột nhiên vang lên, tiếng động giống như tiếng sấm sét, thân thể của Tiểu Hắc trực tiếp nhảy đến giữa khoảng không, sau đó thân thể to lớn xoay tròn ở trên đỉnh đầu của Diệp Thiên.

Những tấm vảy màu đen lóe ra ánh sáng uy nghiêm, đôi mắt to của Rồng nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, là Rồng, thật sự là Rồng!

“Lão gia tử, chào ông.”

Tiểu Hắc thế mà lại lễ phép nói một câu, sau đó thân thể của nó lập tức co rụt lại, vội vã quay lại hình dang con rắn nhỏ Tiểu Hắc, tuy rằng lúc này không có người, nhưng nếu như bị người khác nhìn thấy thì nhất định sẽ gây nên một trận sóng gió lớn.

Diệp Thiên lắp bắp nhìn Tiểu Hắc, sau đó lại nhìn con trai, cuối cùng gật đầu, ông ta cũng không biết phải nói cái gì cho phải.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Lăng và Mạc Tinh lái xe lên phía Bắc, bọn họ cũng không có mục đích gì khác, mà chỉ là đi đón Mạc Tư Thanh trở về!

Bình Luận (0)
Comment