Đế Đô với lịch sử tám trăm năm đã thai nghén ra vô số anh hùng hô mưa gọi gió, tung hoành ngang dọc trên trên mảnh đất lớn Thần Châu này.
Tử khí lan tràn, dưới bánh xe cuồn cuồn của thời gian, nơi đây là nơi bao gồm cả vinh quang và sỉ nhục, gần như là nơi có phong thủy tốt nhất trong gần mấy thế kỉ qua.
Bao nhiêu người đều vì tòa cung điện này mà dốc hết tâm huyết, chỉ vì một ý niệm của người cầm quyền lúc đó.
Mà bây giờ, Diệp Lăng và Mạc Tư Thanh đứng trên lầu cao nhất, quan sát Đế Đô đã sinh ra không ít anh hùng hào kiệt, thu hết vào mắt sự rực rỡ và xán lạn ở nơi này.
"Bao nhiêu năm rồi, không biết lại có bao nhiêu người muốn ngồi lên cái ghế trên đại điện, tính toán cẩn thận, cũng chỉ có mấy người."
"Mà bây giờ, tùy tiện một người cầm mấy chục đồng là có thể tiến vào ngồi được, thật không biết đối với người đi trước có phải là sự trào phúng quá lớn không."
Mạc Tư Thanh không khỏi cười nói, hôm nay cô mặc một bộ váy dài lụa hoa màu đen, trong sự thần bí lộ ra sự xinh đẹp, trong quyến rũ lộ ra lãnh diễm.
Diệp Lăng nghe nói như thế thì cũng nở nụ cười: "Chẳng qua hiện tại chúng ta chỉ ngồi thử mà thôi, mà lúc trước những Đế Vương kia chính là cao cao tại thượng, là chủ nhân vì giận dữ mà có thể huyết tẩy cả thiên hạ, quyền lợi khác nhau."
Cảm giác không giống, tất nhiên hiệu quả cũng không giống, vị trí này không phải tùy tiện ngồi là được, dù cho người bình thường bị đẩy ngồi vào vị trí này nhưng nếu không có tài không có năng lực, cuối cùng cũng chỉ nhận được kết cục tan xương nát thịt.
"Em dám khẳng định, nếu chồng xuyên về trước, nhất định cũng có thể gây dựng được một giang sơn to lớn!"
Tư Thanh ôm cánh tay Diệp Lăng nhẹ giọng nói, cô vô cùng tín nhiệm người đàn ông của mình. Hoa Hạ to lớn, ngàn năm dài đằng đẵng, chỉ có hai vị là không dựa vào bất kỳ bối cảnh nào mà chỉ có thể tìm tòi tự bò lên vị trí Đế Vương cao cao tại thượng này.
Hán Cao Tổ Lưu Bang, xuất thân từ côn đồ, cũng là người xây dựng nên cơ nghiệp mấy trăm năm của nước Đại Hán.
Đại hòa thượng Chu Nguyên Chương, xuất thân từ ăn mày, cũng ngông cuồng tự đại xây dựng nước Nguyên đánh chìm đế quốc Châu Âu, tự tôn mình thành người đứng đầu, để cho người đời kính ngưỡng.
Mạc Tư Thanh tin tưởng, nếu người đàn ông của cô trở về thời đại chiến hỏa bay tán loạn kia nhất định còn mạnh mẽ hơn hai vị kia.
Ở trong lòng của cô, người đàn ông của cô chính là người đàn ông ưu tú nhất, có một không hai. Nếu không, sao có thể xứng với Mạc Tư Thanh cô, sao có thể xứng với nhiều phụ nữ kiêu ngạo tài giỏi kia.
"Ha hả, tiểu mỹ nữ, anh không biết khi trở về thời cổ đại tiểu bạch kiểm ở bên cạnh em có gây dựng được giang sơn hay không, chẳng qua, nếu mấy anh em chúng tôi đây trở về thì cũng phải được phong Vương."
"Nhìn em lớn lên xinh đẹp như thế, lại cắm trên bãi phân trâu này, thật là lãng phí, thế nào, suy nghĩ thử xem có nên đi theo mấy người chúng tôi không?"
Ba tên thanh niên miệng nhai kẹo cao su, hai tay đút trong túi, kiêu căng khó thuần cười nói, con mắt nhìn chòng chọc vào Mạc Tư Thanh.
Nhìn thấy vóc người quyến rũ kia của Mạc Tư Thanh, ba tên càng nhịn không được huýt sáo, đơn giản chính là ba tên lưu manh.
Diệp Lăng lạnh lùng nhìn mấy tên này một chút, với cái đức hạnh này, nếu ném tới thời cổ đại, CMN ngay cả ba ngày cũng không sống nổi, còn phong Vương, đoán chừng chỉ được xây mộ thôi.
"Muốn cua tôi? Còn làm trò trước mặt người đàn ông của tôi? Được nha, nói thử tài sản của các người ra xem, để tôi xem thử các người có tư cách này hay không."
Mạc Tư Thanh mỉm cười, ưỡn ngực, đồi núi như ẩn như hiện kia vểnh lên làm cho ba tên chưa trải qua nhiều sự đời hoàn toàn nhập ma rồi.
"Nhà của anh thì bình thường, trong nhà mở một tiệm châu báu, nhìn thấy Bồ Tát phỉ thúy trên cổ của thiếu gia đây không, một triệu rưỡi đó. Như vậy, nếu như em đi theo anh đây, về sau anh để em mỗi ngày đeo một cái khác nhau."
Một gã có đầu tóc màu vàng kiêu ngạo nói, tài sản của gã cũng không ít, tối thiểu cũng có tài sản gần trăm triệu. Ở trong thị trấn này, gã hoàn toàn xứng đáng đi vào xã hội thượng lưu.
"Anh đây lại không giống với nó, tự anh mở một quán bar, buôn bán rất được, hết cách rồi, bạn bè nhiều mà, mỗi năm cũng có thể kiếm mấy trăm vạn tiền lẻ."
Một tên tự cảm thấy mình hút thuốc rất đẹp trai, vừa muốn rút điếu thuốc ra khỏi miệng, thì một anh nhân viên an ninh đã đi đến, vẻ mặt u ám. Gã này nhìn người an ninh thì cười xấu hổ, hơi sợ hãi nên dập luôn điếu thuốc lá.
Nhất thời Diệp Lăng vui vẻ, mấy tên này thật đúng là buồn cười, chẳng lẽ là mấy con khỉ bị phái tới đây để làm trò?
"Anh đây không có tiền như bọn họ nhưng anh có lý tưởng, chính là sau này sẽ đi dạo bên ngoài nếu có thời gian thì sẽ mua một vé máy bay đi đến Châu Âu ngồi ngây người trước hồ nước bằng phẳng. Người mà, nói chung cần phải nghỉ ngơi, đây chính là thế giới quan của anh."
Một tên khác thì giả bộ văn nghệ nói, chẳng qua động tác lại làm cho người ta chán ghét, không có một chút cảm giác tự nhiên nào.
Diệp Lăng càng xem càng vui vẻ: "Thế giới quan của cậu? Em trai nhỏ này, không phải anh đả kích cậu, cậu đã thấy qua thế giới chưa? Chưa thấy qua thế giới thì lấy đâu ra thế giới quan?"
"Được rồi, thu lại những suy nghĩ nóng nảy trong đầu của các cậu lại, đi về nhà đi, nơi đây không thích hợp với các cậu."
Vừa nói xong, Diệp Lăng liền mang theo Mạc Tư Thanh xoay người rời khỏi nơi này, ba người này thấy vậy nhất thời nóng nảy, ai mẹ nó, mày đang đùa với chúng tao đó hả, để chúng tao nói một hồi rồi bỏ đi.
Đừng quên, nếu ở thời cổ đại bọn tao chính là người được xây mộ đó, a phi, là nhân vật được phong Vương, mày cũng dám miệt thị bọn tao.
Ba người nhìn nhau, quyết định cho Diệp Lăng một chút dạy dỗ, thuận tiện, nếu có thể bắt được trái tim Mạc Tư Thanh làm tù binh, tất nhiên chính là chuyện không thể tốt hơn nữa.
Nhưng khi ba người đi tới chỗ Diệp Lăng, đột nhiên vài người đàn ông lực lưỡng mặc đồ đen ngăn cản đường đi trước mặt của ba người.
"Làm cái gì? Bọn mày là ai, chặn đường của bọn tao làm gì, xéo ngay cho tao!"
"Muốn làm tao sợ đúng không? Tao cho bọn mày biết, cha tao có quen biết với vài người bạn ở Đế Đô, mày biết Kim Tam gia thành Tứ Cửu không, đó là anh em chơi từ nhỏ đến lớn với cha tao đó!"
Mấy người đàn ông lực lưỡng khinh thường nhìn ba tên ngu xuẩn này, lắc đầu, bọn họ không muốn cãi nhau mà trực tiếp xách ba tên lưu manh rời đi chỗ này.
Vệ sĩ của Mạc Tư Thanh chuyên môn dọn dẹp những tên không có mắt, đây thuộc về trách nhiệm của nhóm bọn họ.
Hai người đi ra từ chỗ ngồi của các vị Đế Vương có lịch sử tám trăm năm ở Đế Đô, nhìn từng dòng xe cộ và bóng người đông đúc kia, không nín được cười.
"Chồng ơi, muốn em chưa?"
Mạc Tư Thanh xoay người, khẽ cười nói với Diệp Lăng ở bên cạnh, giọng nói rất ngọt dính, làm cho Diệp Lăng có chút ngoài ý muốn.
Chẳng qua Diệp Lăng cũng nở nụ cười, hiện tại hắn quá rõ ràng tâm tư của con mèo nhỏ mê người này: "Hì hì có phải động xuân tâm rồi không?"
"Em động rồi, còn anh?"
Mạc Tư Thanh cũng không e dè, cô chính là trường hợp đặc biệt có hành vi không giống ai, là người phụ nữ dám làm dám chịu.
Diệp Lăng gật đầu: "Khách sạn Đế Đô, chồng đây mang em đi chơi một chút."
Vừa nói xong, hai người liền đi tới khách sạn Đế Đô, sau mười mấy phút, Diệp Lăng và Mạc Tư Thanh đã đi vào bể bơi bên trong khách sạn Đế Đô, không có một bóng người, bởi vì mọi người đã bị Quản lí mời đi ra rồi.
Diệp Lăng và Mạc Tư Thanh muốn tới, tất nhiên Quản lí sẽ vừa vui mừng vừa sợ, hiện nay người nào có danh tiếng vang dội nhất Đế Đô?
Tất nhiên người đó là Diệp Lăng rồi, còn có thể là ai nữa. Bởi vì hắn mà hai công tử trong Tứ công tử một người chết một người biến mất, trên vai lại có quân hàm tướng quân, là tướng quân trẻ tuổi nhất của Hoa Hạ.
Khắp nơi đều lưu truyền nhiều chuyện chuyện nhỏ của hắn, vừa thần kì vừa mơ hồ.