Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 620 - Chương 620: Diệt Trừ Tận Gốc

Chương 620: Diệt trừ tận gốc

Sau khi mọi người nghe được những lời này của Ô Nha thì lập tức chấn động.

Đúng vậy, bọn họ nói không ra lời, chỉ có thể trợn mắt líu lưỡi, mỗi người đều cảm thấy dường như đại nạo của mình có hơi thiếu dưỡng khí.

Gã điên rồi sao, dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế, mẹ nó đây chính là soán vị đó, nếu như là vào mấy trăm năm trước, thì nhất định sẽ bị Tru Di Cưu Tộc.

Với điều kiện là Lưu Tứ Hải phải ngồi lên được Long Ỷ chí cao vô thượng kia.

“Ô Nha! Cậu có biết cậu đang nói cái gì hay không hả!”

Lưu Tứ Hải hít sâu một hơi sau đó đứng lên, khuôn mặt ông ta có chút dữ tợn, thế nhưng trong lòng thì đang nổi lên phẫn nộ.

Ông ta hoàn toàn xứng đáng là vương giả của Tứ Hải Bang, tất cả những ai dám khiêu khích đến sự tồn tại uy nghiêm của ông ta, đều sẽ phải chết dưới ngọn lửa tức giận của ông ta, đây chính là tôn nghiêm của vương giả!

Ô Nha nhún vai: “Lưu Tứ Hải anhvì thù riêng của mình đã gây thiệt hại biết bao nhiêu tiền tài của tổ chức?”

“Anh có biết một tỷ tiền Bảo Loan có thể làm được biết bao nhiêu chuyện không?”

“Anh có biết có rất nhiều anh em trong Tứ Hải Bang vẫn đang giãy giụa ở trong cuộc sống nghèo khó? Anh không thể có một chút trách nhiệm của người làm đại ca được sao?”

“Tôi cho anh biết, anh không có tư cách làm đại ca!”

Ô Nha gầm nhẹ, mà Lưu Tứ Hải cũng tức giận rống lên: “Mày là tên khốn kiếp! Tao thấy mày đang muốn soái vị thì có! Muốn ngồi lên vị trí của tao? Ha hả, vậy còn phải xem mày có cái số đó không!”

Vừa nói, Lưu Tứ Hải vừa vỗ vào lòng bàn tay, lập tức có vô số gã áo đen từ bốn phương tám hướng đi tới.

Lưu Tứ Hải cười dữ tợn: “Mày còn quá non nớt, cũng quá nóng ruột, mày cũng không suy nghĩ một chút, nơi đây rốt cuộc là nhà của ai, tao thật sự không thể không phục lá gan lớn của mày.”

“Chỉ đáng tiếc, gan lớn cũng không có tác dụng gì, điều quan trọng là mày phải có mạng hưởng mới được.”

Nói xong, Lưu Tứ Hải liền ngồi xuống ghế, gương mặt tỏ ra đắc ý, mười mấy đại ca ngồi ở phía sau Ô Nha cũng đều đứng lên, mỗi người đều tỏ ra chán ghét.

“Ô Nha, có phải cậu bị điên rồi không! Chuyện đại nghịch bất đạo như vậy mà cậu cũng làm được!”

“Tôi thấy, trong đầu tên này đã nghĩ đến chuyện làm phản từ lâu rồi, tôi cũng đã nói từ sớm rồi, thằng nhóc con này cũng không phải loại người có lòng tốt, trong đầu toàn là nghĩ đến chuyện cướp đoạt vị trí của đại ca.”

“Ài, gã cũng không suy nghĩ một chút, đó là vị trí mà ai cũng có thể tùy tiện ngồi hay sao? Không nói đến những thứ khác, ít nhất gã không có tư cách này.”

Vừa nói, Lưu Tứ Hải vừa cười lạnh một tiếng: “Bằm nát tên khốn này sau đó mang đi cho chó ăn cho tao!”

Sau khi Ô Nha nghe xong thì liền phá lên cười, gã đi tới cạnh Lưu Tứ Hải, vỗ vỗ bả vai của ông ta: “Đại ca, đại ca tốt của tôi, anh đã rèn luyện thân thể lâu như vậy rồi, không biết có thể giết được tôi hay không?”

Lưu Tứ Hải lắc đầu: “Mày đúng là ngu xuẩn, mày nên nhìn kĩ xem nơi này là địa bàn của ai!”

“Đúng vậy, anh nói rất đúng, nhưng mà tôi nghĩ, phải là anh nên nhìn kĩ xem nơi này là địa bàn của ai mới đúng!”

Vừa nói, Ô Nha vừa cầm lấy điếu xì gà, sau khi châm lửa xong thì liền rít sâu một hơi, rồi lộ ra vẻ mặt thoải mái, mà Lưu Tứ Hải thì lại sửng sốt, ông ta xoay người sang chỗ khác, nhìn những tên áo đen đang đứng như cọc gỗ trong sân.

“Các người đều điếc hết rồi hả? Mau mang Ô Nha đi cho tao!”

Lưu Tứ Hải điên cuồng quát lên, chỉ đáng tiếc, những tên áo đen kia vẫn đứng bất động.

“Đừng gọi nữa, những người này đều là cấp dưới của tôi, những lực lượng phòng thủ bên trong trang viên của anh đều đã bị đao nhọn của lão tử đâm đến tận tim rồi, khó lòng phòng bị, anh có cảm thấy kích thích không?”

Ô Nha cảm thấy rất kích động, những người bên trong trang viên kia, đến chết bọn họ cũng không nghĩ ra, bọn họ lại bị người một nhà dùng dao găm hung hăng đâm vào tim.

Gã có chuẩn bị mà đến!

Mọi người lập tức nghĩ đến đầu năm này, Lưu Tứ Hải sững sờ, sau đó cười dữ tợn: “Mày cho rằng, chỉ cần giết được tao liền có thể khống chế được cả Tứ Hải Bang sao?”

“Ô Nha! Tao cho mày biết, mày đừng mơ tưởng nữa, hôm nay nếu như mày dám động vào tao, tao cam đoan mày sẽ không sống qua nổi một ngày đâu!”

Nhưng trong tình huống hiện tại, lời của Lưu Tứ Hải đã không còn sức mạnh nữa, mà chỉ là uy hiếp.

Những đại ca Thổ Lang kia cũng tỏ ra thấp thỏm, bọn họ cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày gặp phải tình huống như thế này.

“Đại ca của tôi, anh yên tâm đi, sau khi anh chết, tôi có thể ngồi vững ở trên vị trí này hay không, không phải chỉ cần anh nói là được, à đúng rồi, đến lúc đó anh cũng không nhìn thấy được.”

Ô Nha cười dữ tợn, mà đúng vào lúc này, đột nhiên có mấy bóng người chậm rãi đi vào bên trong trang viên.

Người đến rất trẻ, tướng mạo có hơi thanh tú, nhưng sau khi Lưu Tứ Hải nhìn thấy được người này, ông ta liền lập tức nghiến răng nghiến lợi: “Khốn kiếp! Diệp Lăng! Tất cả những việc này đều do mày bày ta!”

“Cũng không ngốc lắm, thế nhưng đã chậm rồi, từ lần đầu tiên ông tìm người đến giết tôi, thì ông cũng nên nghĩ đến kết cục này.”

Người tới chính là Diệp Lăng, hắn đi tới cạnh Lưu Tứ Hải, vỗ vỗ bả vai của ông ta: “Ồ đúng rồi, quên nói cho ông biết, người phụ nữ của ông, chính là người mà ông yêu thích nhất, bây giờ chính là tình nhân của Ô Nha.”

“Đây là phần thưởng tôi cho gã, ông cảm thấy thế nào? Hơn nữa, khi đến đường Hoàng Tuyền ông nhớ đi chậm một chút, tôi sợ ông đi một mình quá cô đơn, cho nên tôi sẽ để người nhà của ông đến bồi ông, ông cảm thấy thế nào? Có phải tôi rất tốt không?”

Diệp Lăng nhếch miệng cười, nhưng lại khiến người ta rợn cả tóc gáy, Lưu Tứ Hải lập tức trừng to mắt, ông ta chửi ầm lên: “Diệp Lăng! Mẹ kiếp, mày là tên khốn kiếp, mày sẽ không được chết yên ổn đâu!”

“Những việc này ông đều đã làm qua với tôi, chẳng lẽ ông ảo tưởng rằng tôi sẽ một mực dùng khuôn mặt ôn hòa để nói chuyện với ông sao?”

Nói xong, Diệp Lăng vỗ tay một cái: “Đúng rồi, chắc hẳn các người đều biết những người đang đứng ở phía sau tôi đi, những con đại bàn của thế giới ngầm ở Bảo Loan, có được sự ủng hộ của bọn họ, tôi nghĩ nếu Ô Nha muốn ngồi vững trên vị trí này, hẳn cũng sẽ không có vấn đề gì đi.”

“Tôi nghĩ, nếu như bây giờ các người bắt đầu ủng hộ Ô Nha, thì có lẽ những thứ có được sẽ nhiều hơn tổn thất, các người cảm thấy thế nào?”

Diệp Lăng mỉm cười, mà khuôn mặt của Ô Nha đang đứng bên cạnh bỗng nhiên trở nên dữ tợn, gã trực tiếp dùng một tay hung hăng kéo Lưu Tứ Hải đang ngồi trên ghế xuống.

“Lão già này đâu có tư cách ngồi ở đây?”

“Công tử, mời cậu ngồi.”

Diệp Lăng gật đầu, sau đó ngồi xuống ghế, hắn nhìn mọi người đang hoảng hốt ở đối diện, sau đó lại nhìn Ô Nha: “Việc ở đây giao cho mày, tao chỉ cần một kết quả, hẳn mày hiểu điều đó.”

Nói xong, Diệp Lăng liền đứng dậy xoay người rời đi, bóng lưng nhanh chóng biến mất, Diệp Lăng lười ở chỗ này chơi với bọn họ.

Hắn muốn kết quả, hắn cũng tin Ô Nha nhất định sẽ giúp hắn hoàn thành, cho dù Ô Nha là vì chính mình, hay là vì mạng của gã, gã đều biết phải làm như thế nào.

Sau khi Diệp Lăng rời đi, Ô Nha cười lạnh một tiếng, gã dùng một tay hung hăng kéo tóc của Lưu Tứ Hải: “Lão già kia, yên tâm đi, ý của công tử tôi nghĩ ông hiểu hơn tôi nhiều.”

“Diệt cỏ diệt tận gốc! Ông cũng vừa nói ông rất tin tưởng năng lực làm việc của tôi, cho nên, ở trên đường Hoàng Tuyền nhớ nghe lời của công tử, chờ người nhà của ông đến bồi ông!”

Phịch, Lưu Tứ Hải ngã xuống đất, ông ta đã hoàn toàn choáng váng, giống như đang nằm mơ, ông ta cứ như vậy mà thua rồi?

Bình Luận (0)
Comment