Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 621 - Chương 621: Giống Một Con Chó

Chương 621: Giống một con chó

Đường đường là người đứng đầu Tứ Hải Bang, Lưu Tứ Hải chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày ông ta thất bại triệt để như vậy,thậm chí còn không có một chút cơ hội để phản kháng.

Lưu Tứ Hải nghĩ đến việc vừa rồi thì lại tức giận đến mức muốn chết, mẹ nó, chỉ trong vòng một lát mà ông ta đã sắp phải chết rồi?

Không, không thể như vậy được, tinh cấp dưới tinh anh của ông ta vì sao lại biến mất một cách vô thanh vô thức như vậy, vì sao!

Thế nhưng ngay vào giờ phút này, ý nghĩ cuối cùng của Lưu Tứ Hải cũng dần dần biến mất, Ô Nha đang cầm một cây dao găm nhọn trong tay, nhẹ nhành kéo một đường trên cổ ông ta.

Thử, Lưu Tứ Hải lập tức che cổ lại, công ta cảm nhận được không khí ở bên trong đang chạy ra ngoài, hơi thở của ông ta ngày càng yếu, thân thể co quắp, sau đó ngã xuống đất.

“Đại ca yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chăm sóc cho chị dâu thật tốt!”

Ô Nha cúi đầu nhẹ giọng nói, ở trước mắt gã, Lưu Tứ Hải vẫn còn đang co quắp, con mắt ông ta trừng lớn, Ô Nha cười ha ha, vô cùng kích động.

Từ hôm nay trở đi, gã sẽ là người nắm giữ Tứ Hải Bang, là người đứng đầu thế giới ngầm ở Bảo loan, gã đã một bước lên trời!

Ô Nha chưa từng nghĩ tới, ý nghĩ của gã và Lưu Tứ Hải rất giống nhau, Lưu Tứ Hải chẳng bao giờ nghĩ rằng ông ta sẽ thất bại triệt để như vậy, mà Ô Nha cũng không hề nghĩ đến việc gã có thể thay thế Lưu Tứ Hải.

Hơn ai hết, gã là người biết rõ nhất sự kinh khủng của Lưu Tứ Hải, nhưng sức mạnh đáng sợ của Lưu Tứ Hải còn chưa xuất hiện, thì đã bị Diệp Lăng lặng yên tiêu diệt.

“Các vị đại ca, không biết các anh có ý kiến gì không?”

Ô Nha nhìn mọi người sau đó cười lạnh một tiếng, mười mấy vị đại ca ở đối diện đềuvô cùng khẩn trương, thế nhưng kẻ tên là Thổ Lang kia lại cười lạnh đi ra.

“Còn có thể có ý kiến gì? Ô Nha, tao cho mày biết!”

Thổ Lang lạnh giọng quát lên, nói đến đây, hắn ta đột nhiên ngừng lại, sau đó lập tức giơ ngón tay cái lên: “Ô Nha, tao cho mày biết, mày làm tốt lắm!”

“Tao đã ngứa mắt lão ta từ rất lâu rồi, cầm tiền của tổ chức đi làm việc riêng, báo thù cho em trai và con trai của lão ta?”

“Lão ta có từng nghĩ đến chúng ta hay không chứ, tao rất tán đồng với những lời mày vừa nói, lão ta không có tư cách làm đại ca, còn Ô Nha mày thì khác, mày vẫn luôn chăm sóc mọi người, mày làm đại ca, tao không có gì để nói hết!”

Ô Nha cười ha ha, đúng là một tên không biết xấu hổ, sau đó gã lập tức vừa nhìn về phía những người khác, những người khác nhìn nhau, thôi được rồi, Thổ Lang đều đã cúi đầu rồi, chúng ta cũng đừng chống lại nữa.

Lập tức, những vị đại ca đều bắt đầu nói lời thề hẹn với Ô Nha, nguyện ý đưa gã lên vị trí đại ca Tứ Hải Bang, còn về việc phải nói gì với bên ngoài, thì còn phải xem trong bụng có bao nhiêu chữ.

Con mắt của Ô Nha lập tức nhìn về phía Diệp Lăng vừa rời đi, trong mắt gã dâng lên tia sáng âm u, hiện tại, dã tâm của gã dường như lại cao thêm một phần.

Phố chợ đêm, Diệp Lăng và Vương Thiên Hào ngồi ở trong phòng uống trà trò chuyện, cái miệng nhỏ của Vương Thiên Hào nhấp một ngụm trà: “Diệp Lăng, sao cháu lại tuyển Ô Nha làm con rối của cháu vậy?”

“Cháu không nên tin tưởng loại người như gã, đây là một nguy cơ tiềm tàng.”

Diệp Lăng nhún vai: “Một con rối mà thôi, nếu như cháu không cần nữa thì cháu có thể đổi bất cứ lúc nào, cũng giống như khi đổi Lưu Tứ Hải vậy!”

“Đối với cháu mà nói, nguy hiểm và không nguy hiểm không có gì khác nhau cả, dù sao thì chúng vẫn không nguy hiểm bằng cháu.”

Nguy hiểm, có thể nguy hiểm đến mức nào chứ, nói chung không có nguy hiểm bằng hắn, cho nên Diệp Lăng cũng chẳng hề để ý, thế nhưng vẫn phải cận thận một chút với một con sói hoặc là một con chó điên cắn người.

Đêm, bóng đêm trải dài vô tận, gió lạnh vù vù, tràn đầy cô độc, tối hôm này là ngày kinh khủng nhất của thế giới ngầm ở Bảo Loan.

Tứ Hải Bang điên rồi, Lưu Tứ Hải chết rồi, Ô Nha được các mười mấy đại ca và các tiền bối giang hồ khác nâng đỡ lên làm người kê vị, chính thức trở thành người nối nghiệp của vị vua không ngai.

Sau khi Ô Nha thành công trở thành người đứng đầu Bảo Loan, gã liền bắt đầu đối phó với những thế lực đối địch với Tứ Hải Bang, tiến hành những màn trả thù máu tanh để tạo nên uy danh của gã, cũng như để mọi người kinh sợ.

Trong buổi tối này, các thế lực ở Bảo Loan đều trầm mặc, bọn họ rất sợ lửa sẽ lan đến chỗ mình, phải biết rằng, cho dù là những tổ chức ở các thành phố khác, thì bọn họ cũng không có gan trực diện đối đầu với Tứ Hải Bang.

Vì vậy, lúc nửa đêm, Ô Nha đang điên cuồng lái một chiếc xe học sinh, tích một tiếng, thẻ học sinh đã cà lên xe.

Ô Nha vô cùng kích động, gã cảm nhận được ngọn lửa nóng bỏng đang cháy rực trên người, mùi vị nắm giữ quyền lực này thật tốt, quá tuyệt vời.

Phía dưới, học sinh kia đang cực lực phối hợp với vị đại ca Bảo Loan mới lên chức này, không dám lười biếng.

Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên có một bóng người xuất hiện ở trong phòng, khiến Ô Nha sợ đến mức mềm xuống, gã lấy từ dưới gối lên một khẩu súng.

“Ai! Lăn ra đây cho ông!”

Phối hợp với băng vải ở trên người, lại cộng thêm vẻ mặt dữ tợn của Ô Nha, đúng là rất có khí thế.

“Tao nói rồi, còn tiến lại nữa thì tao sẽ nổ súng, tao sẽ giết mày!”

Bỗng nhiên Ô Nha cảm thấy rợn cả tóc gáy, trong phút chốc, xoạch một tiếng, súng trong tay của gã rơi xuống tấm thảm dầy trên đất.

Mà nữ sinh vẫn còn đang ngẩn người nằm ở trên giường kia, cô ta trừng to mắt, vừa muốn kêu lên thì đã bị Ô Nha hung hăng trừng mắt nhìn, khiến cho cô ta không dám lớn tiếng thở dốc.

“Anh cứ đi vào như vậy, quả thật có chút không ổn, anh nói xem?”

Ô Nha hít sâu một hơi, lời nói có chút lạnh lùng, cũng không trách được, gã đã ngồi lên vị trí này, nắm trong tay quyền lợi ngập trời, tâm tính dĩ nhiên sẽ có vấn đề.

“Xem ra mày là đã quên là ai đã nâng mày lên vị trí này rồi, hoặc có lẽ, mày đã quên mày phải giống một con chó, nằm rạm ở dưới chân của tao.”

Diệp Lăng đi ra, ngồi xuống ghế sofa bằng da thật, hai tay bắt chéo nhau, cười lạnh một tiếng.

Tức khắc, trong con ngươi của Ô Nha lập tức hiện lên vẻ sợ hãi, đó là sự sợ đến từ xương tủy, bởi vì hiện tại, gã thế mà lại cảm giác được thân thể đang bị mất đi khống chế.

Tay của gã đang từ từ giơ lên, sau đó đánh về phía mặt của gã, lực lượng lớn đến mức ngay cả Ô Nha cũng kinh ngạc.

Ba, Ô Nha hét lên rồi ngã gục xuống, trong miệng rớt ra ba cái răng, miệng đầy máu tươi, trong giờ phút này, lá gan của gã đã bị dọa vỡ.

Đây đúng là bóng ma của cả đời gã, Ô Nha tuyệt đối sẽ không quên được một màn này, Diệp Lăng ở trước mặt gã giống như một bóng ma vô cùng lớn, mặc kệ gã giãy dụa như thế nào thì cũng không phá nổi.

“Tao nói, mày phải giống như một con chó, nằm rạm ở dưới chân của tao.”

Diệp Lăng lạnh lùng nói, thân thể Ô Nha run rẩy, gã nghiến răng nghiến lợi, phịch một tiếng, gã qùy ở dưới chân của Diệp Lăng.

“Công tử, tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi.”

Ô Nha run rẩy nói, thế nhưng còn chưa đợi gã nói xong thì Diệp Lăng đã đứng lên, đi tới bên cửa sổ, nhìn bầu trời u ám ở bên ngoài.

“Mày có biết, chó phải gọi chủ nhân của mình là gì không?”

Ô Nha lập tức ngẩn người, khuôn mặt của gã trở nên lúc xanh lúc đỏ, sỉ nhục, đây đúng là một nỗi sỉ nhục lớn, thế nhưng gã lại không thể làm gì được, chính xác mà nói, gã đã sợ đến tận xương tủy rồi.

“Chủ nhân, tôi sai rồi!”

Ô Nha dập đầu xuống, tạo ra âm thanh cộp cộp, cái dập đầu này, đại biểu cho nỗi sỉ nhục của gã đã hoàn toàn bị Diệp Lăng mang đi!

Bình Luận (0)
Comment