Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 623 - Chương 623: Con Đội Bay?

Chương 623: Con đội bay?

Diệp Lăng lại than thở, Mạc Tinh đen mặt, một bên Mạc Tư Thanh và Lý Kỳ cũng không biết nên nói gì cho phải.

Vốn từ Đế Đô đến Biện Kinh chỉ cần 5 giờ đi đường, kết quả bọn họ phải mất mười hai giờ mới miễn cường chạy tới.

Ở trên đường chỗ giáp giới của một tỉnh nào đó, Lamborghini đang chạy thật tốt thì đột nhiên nổ bánh xe.

Chuyện đó làm Diệp Lăng có chút choáng váng, nhìn Mạc Tình giống như nhìn quỷ. Chẳng lẽ vận xui của tên này lại nổi lên, không phải chứ.

Kết quả không ngoài dự liệu, bên trong xe không có lốp dự phòng, không biết chạy đi đâu, lại tìm được một hãng sửa xe.

Mạc Tinh gọi điện thoại cho thuộc hạ, vì để tiết kiệm thời gian thuộc hạ của gã lập tức phái người chạy tới, bắt đầu chuẩn bị sửa xe.

Kết quả nhân viên sửa chữa còn phát hiện ra một vấn đề nhỏ, cho nên lại bỏ thời gian ra sửa thêm. Bọn họ dùng con đội đẩy xe lên, sau đó để cho Mạc Tinh chiếu đèn vào rồi nhân viên sửa xe lại chui xuống dưới gầm xe sửa xe.

Vẫn là cái tên đần Mạc Tinh này, anh chiếu đèn vào thì cứ chiếu đèn vào đi, không nghiêm chỉnh chiếu đèn mà cứ không ngừng vặn vẹo thân thể. Theo lời của cậu ta, tôi mà không động trong một lát thì cả người khó chịu.

Xoạch một tiếng Mạc Tinh không cẩn thận lại đụng bay cái con đội kia, dọa cho người sửa xe sợ hãi, cứ như vậy nằm dưới gầm xe nhìn xe rơi xuống.

Mẹ nó, sửa xe nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy người đụng bay con đội, chuyện kỳ lạ nha.

Thật ra suy nghĩ kỹ hơn thì chuyện này cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì, phải biết rằng Mạc Tinh đường đường là lão tổ Kim Đan, đừng nói là con đội, ngay cả ô tô bị cậu ta đụng một chút cũng phải bay.

Đang lúc nhân viên sửa xe ở dưới gầm xe cảm giác xong đời, cảm giác toàn bộ thế giới đều tràn đầy sự tuyệt vọng và màu xám tro, Diệp Lăng tay lanh mắt lóe giơ tay nâng xe lên.

Kết quả lại xảy ra chuyện, người thì không sao, nhưng hồn phách lại bị dọa cho chạy mất. Diệp Lăng lại hết cách rồi, chỉ biết sử dụng Chiêu Hồn Thuật, đuổi hồn phách trở vào trong cơ thể của nhân viên sửa xe kia.

"Anh nói đi, anh làm chuyện mất mặt, nếu không phải do tay chân anh vụng về sao chúng ta có thể đến muộn như vậy."

Diệp Lăng nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Thật ra hắn mới là người rõ ràng nhất, trước đây Phúc La Vương đã nói cho hắn biết, trừ phi thành Tiên, nếu không nhất định phải đi theo Mạc Tinh.

Một bên Mạc Tinh cũng bĩu môi: "Cậu cút đi, ông đây nhắc nhở cậu một chút? Lúc đánh bay con đội kia, rõ ràng tôi nhìn thấy khóe miệng của cậu nhếch lên."

"Được rồi được rồi, nói chuyện này còn có ý nghĩa gì? Em đói chết rồi, em muốn ăn bánh bao, bánh bao có canh nóng bên trong!"

Mạc Tư Thanh thở dài một hơi, đã biết người đàn ông của mình và anh họ là cực phẩm, cực phẩm trong cực phẩm, cái miệng đang lải nhải kia còn rộng hơn cả mấy mẹ già nữa.

Diệp Lăng hít sâu một hơi, gật đầu: "Đi, lên xe, chúng ta đi Nhất Lâu ăn bánh bao."

Nhất Lâu là tên gọi tắt của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, là cửa hàng bánh bao nổi tiếng nhất Biện Kinh, gọi là cửa hàng bánh báo nhưng cũng chính là một khách sạn sang trọng.

Bên trong không bán thứ gì khác, chỉ có bánh bao và một ít đồ ăn sáng đơn giản, là tiệm cũ được truyền thừa mấy trăm năm, mỗi ngày đều kín người hết chỗ, không hẹn trước thì không có chỗ ngồi.

Hai chiếc xe dựa theo hướng dẫn đi tới Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, dừng xe ở trong bãi đỗ xe, sau đó bốn người đi xuống xe.

Ngẩng đầu nhìn Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu náo nhiệt bên đường, đèn đuốc sáng trưng, xung quanh đều là kiến trúc cổ điển, tất nhiên nơi đây cũng không ngoại lệ.

"Hi hi, còn chưa bước vào cửa đã ngửi được hương thơm của bánh bao rồi, đi thôi đi thôi, ngày hôm nay ông đây sẽ mở rộng miệng, ăn hết một lồng hấp, nếu không thề không bỏ qua."

Bốn người tràn đầy phấn khởi vào Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu. Bên trong đại sảnh, mấy mỹ nữ mặc sườn xám cổ điển mỉm cười dẫn bốn người đến một vị trí.

Sau khi gọi 4 lồng hấp bánh báo và mấy món ăn sáng, nhân viên phục vụ lễ phép rời đi, Mạc Tinh xoa tay cười hi hì: "Việc kinh doanh này của người ta, nếu không tốt thì đúng là không có lẽ trời."

"Nhìn nhìn nhân viên phục vụ của người ta đi, CNM còn xinh đẹp hơn người đứng đầu bảng ở nơi khác nữa, cậu nói đi, một người xinh đẹp bán bánh bao chứ không bán mình, thật là tài giỏi hơn người."

Diệp Lăng nghe nói như thế, lập tức vỗ đầu một cái, người này, lại lên cơn rồi, không biết chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói.

Quả nhiên, một bên Lý Kỳ mỉm cười: "Mạc Tinh, em biết anh tương đối đào hoa, chỉ là không ngờ anh chỉ tùy tiện nhìn một nhân viên phục vụ, cũng có thể nghĩ đến người đứng đầu bảng."

"Người đứng đầu bảng là có ý gì, nói cho em nghe một chút đi, thật sự là em không biết, quê mùa quá."

Mạc Tinh xấu hổ cười: "Chuyện đó, người đứng đầu bảng chính là người đứng đầu bảng, trên đầu có một cái bảng, không có ý gì khác, ha hả, ha hả, em xem kìa, bánh bao tới rồi, nhanh ăn nhanh ăn."

Thấy được nhân viên phục vụ mang 4 lồng bánh bao nóng hổi đến, Mạc Tinh giống như thấy được ân nhân cứu mạng vậy, vội vã đứng lên, làm tan đi tình cảnh xấu hổ trước mắt.

Nhân viên phục vụ vừa tỉ mỉ nói một chút phương pháp ăn bánh bao cho mấy người, sau đó đặc biệt chế dầu ớt, dấm chua, nước tương,... dựa theo sở thích mỗi người đặt lên một cái đĩa nhỏ, chỉ cần chấm ăn là được.

Mạc Tinh cảm giác nước miếng đã chảy xuống rồi, vội vàng mở nắp lồng ra, nhất thời choáng váng.

Mẹ nó, một lồng chín cái bánh bao, từng cái đều có kích thước như bóng bàn, mới vừa rồi mình còn hùng hồn nói thề phải ăn một lồng bánh bao.

Một người đàn ông lớn như vậy, ăn một lồng sao có thể no được. Mạc Tinh nghiến răng nghiến lợi, làm sao xóa bỏ lời thề đây.

Mạc Tinh vô cùng tức giận gắp một cái bánh bao, nhất thời hai mắt mở to, bánh bao trước mắt da mỏng nhân bánh nhiều, hơn nữa bên trong chứa đầy nước canh, nếu không, sao có thể gọi là bánh bao canh nóng.

Quan trọng nhất là, lúc bánh bao bị Mạc Tinh gắp lên, là dùng đũa kẹp da bánh, rồi lại nhấc lên hạ xuống, vậy mà co dãn vô cùng.

Vù vù, Mạc Tinh nhìn bánh bao, giống như nhìn một quả bóng cao su vậy, lập tức cười vui vẻ: "Ha, bánh bao này có chút thú vị."

Nhấc đũa đặt bánh bao vào trong đĩa, nhẹ nhàng kẹp một cái, da tróc, nước canh chảy ra, Mạc Tinh thổi thổi, lại gắp đến miệng cắt một ngụm, lập tức gật đầu liên tục.

"Không tệ không tệ, ăn ngon ăn ngon, tới tới tới, ông đây lại muốn một lồng nữa."

Mạc Tinh cười ha ha, một bên Diệp Lăng vỗ trán một cái: "Thật là mất mặt, anh đừng nói có quen biết với tôi, tôi cho anh một trăm đồng, anh tìm cái bàn khác rồi lại gọi hai lồng bánh bao ăn đi."

Nửa giờ sau, bốn người ăn tất cả tám lồng bánh bao, ba món ăn sáng, uống sáu chai bia, ăn nó đến mức bụng như cái trống rồi mới rời đi Nhất Lâu.

Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu nằm trên con đường sát với thành phố Biện Kinh phồn hoa, con đường này tên là Thư Điếm, hai bên đường phố, đều là tiệm sách và tiệm đồ cổ. Mà ở bên trên con đường này cũng chỉ đủ không gian cho hai người đi, hai bên đều là món ăn nổi tiếng

Bốn người bắt đầu đi dạo xung quanh, vốn bốn người đã ăn no không thể ăn được nữa, nhưng khi nhìn thấy đồ ăn vặt ở hai bên đường phố vậy mà đã nhanh chóng chảy nước miếng ròng ròng.

"Trời ơi no đến nổi không thể ăn nữa nhưng tôi lại không nhịn được, ông chủ cho tôi một miếng thịt bò mật chế!"

Mạc Tinh buồn bã hô to, trong nháy mắt biến thân thành một kẻ tham ăn.

Bình Luận (0)
Comment