Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 624 - Chương 624: Kiếm Một Khoản Nhỏ

Chương 624: Kiếm một khoản nhỏ

Một đường đi dạo xuống, Mạc Tinh ăn thành một con gấu, cái bụng tròn vo, giống như phụ nữ mang thai năm sáu tháng vậy, đều đã như vậy như trong tay vẫn cầm một xiên thịt dê nướng.

Hai bên đường rực rỡ muôn màu, Lý Kỳ và Mạc Tư Thanh, giống như hai nữ sinh ngây ngô bình thường, không ngừng nhìn quầy hàng rậm rạp chằn chịt ven đường.

Các loại trang sức nho nhỏ, làm cho hai người phụ nữ nhìn đến choáng váng, Diệp Lăng đi theo phía sau liên tục bỏ tiền.

"Mạc Tinh, tên khốn kiếp nhà anh, anh chính là con gấu bự, có thể đi nhanh một chút được không? Đi bộ phía sau cái rắm, anh là chó à, tôi thấy có phải anh sợ bỏ tiền hay không, anh đó!"

Diệp Lăng nhìn Mạc Tinh đang đi theo phía sau bọn họ, nghiến răng nghiến lợi. Tên hỗn đản này, nhìn cậu ta đi, đơn giản chính là không muốn đưa tiền, thật xảo trá.

Mạc Tinh thống khổ nói: "Ông nội cậu, hiện tại bụng của ông đây sắp nổ luôn rồi, đừng có hối, cậu đi nhanh đi, đuổi kịp hai cô ấy, xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tìm cậu hỏi chuyện đấy!"

Vừa nói xong, Mạc Tinh oán hận cắt một miếng thịt dê, bẹp lại miệng, sau đó vừa thống khổ vừa đỡ cái bụng.

Aida không được, sắp nổ rồi, nhưng cậu vẫn còn muốn ăn, CMN, đây mới là đau khổ cùng tồn tại với hạnh phúc, lựa chọn thật khó khăn.

Bốn người dạo khắp con đường này, con đường này rất dài, hơn nữa đều là kiến trúc cổ điển giống nhau. Vào buổi tối, ánh đèn tô điểm vào bên trong kiến trúc, làm cho bốn người sống lâu ở Đế Đô và Đông Hải sáng mắt lên.

Trên đường phố Thư Điếm, được chia thành mấy đoạn, rất có trình tự, bao nhiêu mét thì mua bán cái gì, bình thường đều có quy định cả. Cho nên, nói con đường này dài, thế nhưng khi đi dạo vào, thì vẫn có cảm giác chưa thỏa mãn.

Bốn người tới trung tâm của con phố, hai bên đường phố, đều đặt rất nhiều đồ cổ, đặt ở trên mặt đất, mặc cho người ta cầm lên xem.

Mấy người đi đến một gian hàng, ông chủ là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, ngồi ở trên đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn những người đi qua đi lại trên đường.

Trước gian hàng của anh ta, đặt đầy ngọc cổ, nhỏ một chút là các loại dụng cụ bằng đồng linh tinh, không ít người cũng dừng ở chỗ này chuẩn bị chọn vài món, xem thử có thể gặp được món đồ tốt hay không.

Một cụ già đang cầm một cái bồn có kích thước như một cái vạc đồng, nhìn trái phải, trên mặt có nhiều họa tiết cỏ xanh.

"Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?"

Cụ già hỏi, ông chủ ở đối diện nhìn cụ già một chút, giơ ra hai ngón tay: "Hai vạn, không trả giá."

Đứng ở một bên nhìn Mạc Tinh lập tức ngẩn người, lập tức lẩm bẩm nói: "Khốn kiếp, thật là quá tàn nhẫn đi, tôi thấy cái này chắc chắn không phải là đồ thật, đây là kẻ lừa đảo."

Một bên Diệp Lăng lại kéo Mạc Tinh lại: "Đừng nói chuyện, chuyến đi này coi như là rèn luyện mắt nhìn đi, cũng không thể nói, đây là quy tắc, bị mắc lừa chỉ có thể tự trách mình không có bản lĩnh."

Mua đồ cổ có rất nhiều quy tắc, nếu người xem nhìn ra được đồ thật giả, thì nhất định không được nói ra.

Hơn nữa giống như cụ già ở trước mặt này, vừa nhìn là biết người mới, bình thường tay già đời sẽ không hỏi giá, mà là dứt khoát đưa ra giá tiền, để cho ông chủ bán hàng không có cơ hội làm thịt mình.

Thuận tiện cũng thông báo cho ông chủ một chút, tôi là người trong nghề, anh đừng lừa tôi.

Cụ già lắc đầu: "Nhiều nhất là một vạn năm, được thì tôi mua không được thì thôi."

Vừa nói xong, cụ già đứng lên, ông chủ kia giương mắt lên nhìn, cũng không để ý đến cụ già này, Diệp Lăng hơi vui một chút, ha ha, ông chủ này rất có tâm cơ nha.

Nếu như hiện tại anh ta kéo cụ già này lại như vậy cụ già này nhất định sẽ lại trả giá, mặc kệ trả giá nhiều hay ít, tối thiểu sẽ để lại cho người ta một ấn tượng, đó chính là thứ này không đáng nhiều tiền.

Mà nếu anh ta không để ý, sẽ cho người khác một loại ấn tượng, xem ra thứ này đúng là không tồi, mình có cần mua lại không, dù sao cũng không thiếu một chút tiền này?

Diệp Lăng cảm thán, mẹ nó, hiện tại làm cái gì cũng không dễ dàng, làm người bán đồ cổ cũng phải hiểu rõ tâm lí học.

Đột nhiên, ánh mắt Diệp Lăng sáng lên, cười hì hì. Hắn ngồi xuống, cầm một khối ngọc cổ lên, chất ngọc trắng noãn sạch sẽ, chỉ là mặt trên có vài vết mài.

"Ông chủ, cái này 200 đồng, có bán không?"

Diệp Lăng mỉm cười, ở đối diện ông chủ cũng mở miệng nói chuyện : "Người anh em, ngọc cổ này là ngọc thời Chiến Quốc, tất nhiên, tôi không biết độ tuổi thật của nó, chẳng qua chất ngọc không tệ, rất có giá trị sưu tầm."

"Anh xem đi, tôi chỉ hỏi ngọc cổ này 200 đồng thì có bán không, không bán thì thôi, tôi lại đi gian hàng khác nhìn thử."

Vừa nói xong, Diệp Lăng liền đứng dậy, kết quả lão bản lập tức khoát tay áo nói: "Được, 200 thì 200 đi, người anh em tôi nói với cậu này, lúc này đây cậu làm vụ mua bán này tuyệt đối có lời."

Mua đồ xong, Diệp Lăng đứng dậy, một bên Mạc Tinh cũng lặng lẽ cười nói: "Hì hì, cái tên này, mua thấp bán cao, cái món đồ này như thế nào?"

"Kiếm chút tiền thôi, đây là một khối ngọc Bát Kinh thời Chiến Quốc, đáng giá tám chín chục ngàn."

Diệp Lăng mỉm cười, Mạc Tinh nhất thời trợn trắng mắt, mẹ kiếp, tiền dễ kiếm như vậy? Không được, mình cũng phải kiếm một món đồ tốt mới được, nếu không sẽ làm mất mặt tên tuổi của mình.

Nghĩ tới đây, Mạc Tinh trực tiếp kéo Lý Kỳ đi tới gian hàng trước mặt, Mạc Tư Thanh lắc đầu: "Em thấy, ngày hôm nay anh ấy sẽ gặp xui xẻo, anh cảm thấy thế nào?"

"Ừm, em đúng là hiểu anh họ của mình, nhìn bộ dạng xui xẻo kia của anh ta mà kiếm được món đồ tốt à? Bỏ đi."

Diệp Lăng lắc đầu nở nụ cười, đột nhiên, hắn nhìn thấy ông chủ quay lại phía sau lấy một cái bát từ trong bao ra, mặt trên có hoa văn tô điểm, chất men sáng bóng, sạch sẽ.

"Thứ tốt!"

Trong lòng Diệp Lăng nhất thời vui vẻ, cái bát này chính là đồ thật xuất từ lò nung thời Đường, hiện tại cái bát có phẩm cấp tương đối tốt như thế này, trên buổi đấu giá, tuyệt đối có giá 5 triệu trở lên.

"Ông chủ, chén này bao nhiêu tiền ?"

Diệp Lăng lại ngồi chồm hổm xuống, cầm lấy bát quan sát một phen, phẩm cấp hoàn mỹ, thoạt nhìn gần như không bị năm tháng phá hư, người trong nghề bình thường cũng không nhất định nhìn ra được dấu vết. Chẳng qua mắt nhìn Diệp Lăng rất độc, mấy món đồ bị hư hại hay giả đều khó tránh được ánh mắt của hắn.

Ông chủ nhìn Diệp Lăng một chút, gật đầu: "Người anh em, chắc cậu cũng hiểu một chút giá cả thị trường đi, nói thật ra tôi không biết nó ở thời đại nào, thế nhưng tuyệt đối có giá trị."

"Nhìn hoa văn và kỹ thuật tạo ra đi, tuyệt đối có giá trị không nhỏ, như vậy đi, năm vạn thì cậu lấy."

Ông chủ trực tiếp ra giá, Diệp Lăng suy nghĩ một chút, không thể trực tiếp thẳng thắn quá, nếu không sẽ dễ dàng làm ông chủ sinh nghi, lập tức liền gật đầu, lập tức chuyển tiền cho ông chủ.

Mà đang lúc này, đột nhiên một người cũng ngồi chồm hổm xuống, con mắt nóng rực nhìn vào cái bát trong tay Diệp Lăng.

"Ông chủ, sáu vạn cái bát này, tôi muốn."

Người đàn ông chậm rãi nói, cũng mang theo khí thế khó có thể cự tuyệt. Diệp Lăng ngẩn người, lập tức nóng nảy lên, ai nha, CMN có người đến phá rối?

"Tôi nói này anh bạn, bát này đã là của tôi rồi, anh ra giá như vậy có chút không thích hợp rồi?"

Diệp Lăng nhăn trán, dù sao cũng phải phân ra người đến trước đến sau đúng không. Nếu không hai người đều có mắt nhìn cùng nhìn trúng một vật, thì nên làm sao đây?

"Quan trọng nhất chính là anh vẫn chưa trả tiền, anh nói có đúng không ông chủ?"

Người đàn ông kia cũng không gấp, mỉm cười, tình huống rơi vào thế giằng co.

Bình Luận (0)
Comment