Diệp Lăng nghe được lời này của người đàn ông, hít sâu một hơi, cười lạnh một tiếng. Thật tích cực mà, ông đây không sợ người nào, muốn chơi thì chúng ta chơi lớn một chút!
"Được, anh ra sáu vạn đúng không? Tôi ra mười vạn, đến đây, anh cứ tăng giá đi."
Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, đứng dậy, bỏ bát xuống đất, hành động rất là vững vàng. Bát này tôi đã bỏ xuống, nhưng ngoại trừ tôi ai cũng không cầm lên được.
Người đàn ông nhíu mày, một bên ông chủ lại rất vui vẻ, hì hì, đây chính là chuyện tốt trời cho, chớp mắt một cái giá đã lên đến mười ngàn.
Mạc Tư Thanh nhìn người đàn ông bên cạnh, mỉm cười. Nếu người đàn ông của cô đã ra tay thì đại biểu cho món đồ này là hàng thật. Nếu không, kẻ khôn khéo như Diệp Lăngsao có thể ra giá hào phóng như vậy.
Ở một bên người đàn ông nghe được Diệp Lăng báo giá, cười lạnh một tiếng: "Được, vậy hai chúng ta cứ thêm giá đi, tôi ra mười lăm vạn."
Hít, người xung quanh xem náo nhiệt đều hưng phấn, ngày hôm nay sẽ được xem một vở kịch hay rồi, vui mừng kích động nhất không ai khác chính là ông chủ gian hàng.
Tăng đi, tăng đi, càng cao càng tốt, dù sao cuối cùng người được lợi vẫn là mình, ha ha!
"Mười lăm vạn? Quá ít, ông đây ra năm mươi vạn, đến đây, anh lại tăng đi."
Diệp Lăng cười hì hì, trực tiếp tăng nhiều hơn ba chục vạn, ông chủ lập tức sửng sốt, trời ơi năm mươi vạn, có thể mua được một căn nhà có diện tích một trăm mét vuông ở vùng ngoại thành rồi.
Giá phòng của vùng ngoại thành thì từ bốn đến năm ngàn một mét vuông, năm mươi vạn đã không ít rồi.
"Năm mươi vạn? Anh điên rồi, một lần tăng hơn ba chục vạn, anh ra giá như vậy có thể kiếm lại được tiền sao?"
Lập tức người đàn ông tăng giá với Diệp Lăng cũng nôn nóng, người này điên rồi, anh có muốn kiếm tiền thật hay không vậy, sao cứ tăng giá nhiều như vậy, không thể mỗi lần chỉ tăng một vạn sao?
"Anh quản tôi làm gì, tôi có tiền, tôi nhiều tiền, tôi thích, anh cứ tăng giá đi, không được thì thì rời đi."
Diệp Lăng nhún vai, chuyến đi này, muốn kiếm tiền phải có mắt nhìn và gan lớn, lúc nên ra tay thì ra tay. Quan trọng nhất là, Diệp Lăng sẽ dễ dàng để cho ông chủ gian hàng không làm gì mà kiếm được nhiều tiền như vậy sao?
Người đàn ông hít sâu một hơi: "Được, xem như anh lợi hại, tôi ra năm mươi lăm vạn, anh cứ tăng đi, tăng đi!"
Tròng mắt của ông chủ muốn trừng ra khỏi hốc mắt rồi, mẹ kiếp, năm mươi lăm vạn, thực sự là ứng với câu nói ba năm không khai trương, khai trương liền thoải mái ba năm, giá này mà cứ tăng lên thì sau này anh ta sẽ có một cuộc sống thoải mái.
Dựa theo cách tăng giá lúc trước của Diệp Lăng người đàn ông kia nghĩ Diệp Lăng khẳng định sẽ còn tăng giá cao hơn nữa, nhưng đột nhiên, anh ta thấy Diệp Lăng nháy mắt với ông chủ gian hàng, sau đó anh ta lại nhìn đến gương mặt hưng phấn kia của ông chủ.
Lập tức người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, mẹ nó, gặp phải hát bè* rồi, thì ra là như thế, hèn chi người này vẫn luôn điên cuồng tăng giá.
*hát bè: hai đôi, một người hát một người biểu diễn.
"Ông chủ, thỏa mãn giá tiền này chưa? Không hài lòng thì tôi sẽ tăng lên nữa, tăng đến khi anh hài lòng mới thôi."
Diệp Lăng vội vàng nhân cơ hội này nói, một bên ông chủ liên tục gật đầu kêu thỏa mãn, Mạc Tư Thanh ở bên cạnh nghe được lời này thì lập tức cười lên, ha ha, người đàn ông của cô đúng là biết cách giở trò.
"A không đúng, nói nhầm, chuyện đó, tôi từ bỏ, năm mươi lăm vạn, bát này để cho anh."
"Người anh em này, tôi nói với anh, ánh mắt của anh thật quá lợi hại, bát này tuyệt đối được tạo ra từ lò nung thời Đường, anh xem thử màu sắc của cái bát này đi, hi hi đã qua nghìn năm, lại giống như mới vậy."
"Nhìn phẩm cấp này đi, tôi cho anh biết, lấy ra cho chuyên gia xem cũng không ai nói là giả, còn sợ làm nổ mắt của bọn họ nữa đó, rất có giá trị, để lại cho anh đó."
Diệp Lăng khoát tay áo, người đàn ông kia nghe được lời này, thì lại càng kiên định với suy nghĩ trong lòng mình, CMN trăm ngàn chỗ hở.
"Ha hả, muốn gạt tôi? Không đơn giản như vậy đâu, cái bát này, ông đây từ bỏ, ai thích thì cứ mua đi."
Nói xong, người đàn ông lại nghênh ngang rời đi, lập tức mọi người choáng váng, ai, đây là làm sao, không phải đã nói ra giá năm mươi lăm vạn sao?
Chuyện gì đang xảy ra vậy, vừa nãy vẫn còn vững vàng ra giá muốn mua mà, mẹ nó, không biết hành động bỏ đi sẽ bị người khác khinh bỉ sao?
Ông chủ gian hàng càng choáng váng hơn, đây có ý gì, vui mừng đã ở ngay trước mặt rồi, cứ như vậy biến mất. Có buồn cười hay không, có biết sẽ làm ngươi khác mắc bệnh tim không?
"Chuyện đó, người anh em, tên kia từ bỏ, vậy cậu mua cái bát này đi, vừa vặn năm mươi vạn, cũng không có ai tăng giá với cậu nữa."
Ông chủ gian hàng cố gắng tìm cách cứu vãn, năm vạn đã nắm chắc lại biến mất, trái tim của anh ta đều muốn chảy máu rồi, chẳng qua cũng được, năm mươi vạn cũng không ít, rất vừa vặn, người nha, phải biết thỏa mãn.
Diệp Lăng ngẩn người, nhìn ánh mắt sôi nổi của mọi người xung quanh, hắn lắc đầu, trong lòng ông chủ gian hàng bộp một tiếng, CMN cậu cũng muốn đùa giỡn à?
"Mới vừa rồi là có người tăng giá, nếu anh ta không cần, quên đi, như vậy đi, tôi cũng không để anh thua lỗ được, sáu vạn, tôi tăng cho anh thêm một vạn hơn giá lúc trước tôi ra, nếu như anh muốn bán thì bán, không bán thì chờ người khác đến mua."
Nói xong, Diệp Lăng thản nhiên nói, ông chủ gian hàng choáng váng, có ý gì, từ năm mươi lăm vạn trong nháy mắt rơi xuống còn sáu vạn?
Đang đùa cái chuyện gì vậy, khoảng 49 vạn, đủ mua một gian phòng, cậu nói không có thì không có luôn?
Sau khi tức giận nghiến răng nghiến lợi, ông chủ gian hàng lại cẩn thận suy nghĩ.
Cái bát này anh ta mua với giá 2 vạn từ chợ mua bán hàng lậu, bán qua tay thì kiếm được 4 vạn, cũng được, không thể quá tham.
"Được, tôi bán, sáu vạn thì sáu vạn, chuyển tiền đi!"
Ông chủ cắn răng, Diệp Lăng gật đầu, lấy điện thoại ra chuyển cho ông chủ 6 vạn, sau đó lại cầm cái bát xuất xứ từ thời Đường kia cất vào Nhẫn Trữ Vật.
"Ha ha, đi, chúng ta lại đi dạo một chút, hì hì."
Diệp Lăng nhếch miệng nở nụ cười, chuyến đi này, mua đồ cổ đã kiếm được mấy triệu, thật đúng là một chuyện vui, vận khí của mình quả thật là vô địch.
Dùng danh ngôn nổi tiếng của Quách đại sư mà nói, tôi ra cửa, một ngày không kiếm được lãi thì chính là lỗ!
Diệp Lăng và Mạc Tư Thanh xoay người rời khỏi gian hàng, trái tim ông chủ chảy máu, mẹ nó, một phòng ở, nói không có liền không có, cuộc sống thay đổi quá nhanh, anh ta chịu không nổi.
"Chồng ơi, rốt cuộc cái bát đó giá bao nhiêu?"
Mạc Tư Thanh nhỏ giọng hỏi, dựa vào trình độ thưởng thức của cô, cái bát kia có giá trị không nhỏ.
Diệp Lăng cười hì hì: "Một cái bát như vậy, ít nhất chúng ta cũng kiếm được được năm trăm vạn, thế nào, có thể chứ, anh cho em biết, theo anh không sợ chết đói, anh có tay nghề, hì hì."
Mạc Tư Thanh quyến rũ liếc mắt nhìn Diệp Lăng, làm cho cả người Diệp Lăng ngứa ngáy, quyết định một lát nữa sẽ tìm một khách sạn, rồi giày vò Mạc Tư Thanh đến độ không lái nổi chiếc Maserati kia.
Nhưng vào lúc này, người đàn ông vừa mới tăng giá với Diệp Lăng, đột nhiên chạy trở về, cắn răng nghiến lợi đi tới trước mặt Diệp Lăng.
"Tiểu tử, cậu dám bẫy tôi!"
Mới vừa rồi, người này nghĩ cẩn thận lại, kết quả sau khi nghĩ kỹ lại thì nhận ra tên khốn kia đặt bẫy mình.
Diệp Lăng lợi dụng sự xúc động của anh ta rồi sau đó lại nói dối một phen, cùng nhau đả kích anh ta, để cho anh ta nhanh chóng bỏ qua cơ hội tìm được món đồ thật trong cả đống đồ cổ kia.
Diệp Lăng ngẩn người, lập tức cười lạnh: "Bây giờ anh mới hiểu, có phải là quá muộn không?"