Diệp Lăng cười lạnh, một tên đã thua từ trận đầu, chuyện đều đã kết thúc, hiện tại lại nghĩ tới đến, còn ngăn hắn lại, vừa nhìn liền biết là người có tâm tính không tốt.
"Thua chính là thua, chỉ có thể chứng minh ánh mắt của anh chưa đủ tốt, cũng không đủ quyết đoán."
"Bây giờ lại chạy qua đây ngăn tôi lại, chỉ có thể chứng minh anh không có đức tính khoan dung, còn không bằng dứt khoát một chút, trốn trong nhà tự gặm nhấm nỗi đau, còn tốt hơn là đứng đây mất mặt xấu hổ."
Diệp Lăng lạnh lùng nói, bên cạnh Mạc Tư Thanh cũng cười lạnh một tiếng, cô cũng ghét nhất người như thế, không chịu nổi khi mình bị thua.
"Hừ, còn bắt đầu dạy tao nên làm thế nào. CMN mày kiếm được tiền tất nhiên vui mừng rồi, còn lão tử thì đang buồn bực đây. Tao cho mày hai lựa chọn."
"Thứ nhất, tao cho mày 60 vạn, bán lại cái bát kia cho tao, mày có thể kiếm được chút tiền, tao đây cũng có thể lấy lại món đồ mà mình lạc mất, hai bên đều có lợi."
"Lựa chọn thứ hai, mày cho tao 1 triệu, xem như là bồi thường cho tao, tao sẽ không nói hai lời, lấy tiền xong lập tức rời đi."
Người đàn ông nhe răng cười nói, Diệp Lăng vừa nghe, nhất thời bĩu môi cười: "Ha ha nghe nói người thành phố tâm tư sâu, ngày hôm nay mới gặp được. Tôi nói này anh bạn, anh không cảm thấy mình có chút vô sỉ sao?"
Hai lựa chọn này, tùy tiện chọn một cái, đều có thể làm cho người đàn ông này kiếm được khối tài sản trăm vạn trở lên, thua thiệt vẫn là hắn, người đàn ông đánh bàn tính này cũng quá thông minh đi.
Mà ngay lúc này, Mạc Tinh và Lý Kỳ cũng chạy tới, trong tay hai người cầm vài món đồ được xem là bảo bối, đều là do Mạc Tinh ra giá cao mới mua được.
Một món đồ gốm, người bán nói cho cậu ta biết đây là cống phẩm Đại nội của Càn Long thời Thanh, tên ngốc Mạc Tinh nghe vậy mơ mơ hồ hồ dùng ba vạn mua được thứ này.
Kết quả lúc cậu ta đứng lên, bên cạnh có một người có chút kiến thức về đồ cổ cảm thấy không đành lòng, nói cho Mạc Tinh, đồ sứ này giá trị tối đa cũng chỉ có 200 đồng.
Mạc Tinh kém chút nữa là tức hộc máu sau đó quyết định chạy về tìm Diệp Lăng bàn bạc một chút. Mẹ nó đêm này nếu cậu không tìm được món đồ nào tốt chỉ sợ sẽ bị mất ngủ mất.
"Ai Diệp Lăng, tôi phát hiện cậu đi nơi nào cũng có người quen nha, quan hệ của cậu rất rộng ha, bạn của cậu?"
Mạc Tinh đi tới bên cạnh Diệp Lăng buồn bực hỏi, hiện tại mặc kệ là chuyện gì, cũng không làm cho cậu vui vẻ được, chiến thuật của mình xảy ra sai lầm, làm cho cậu buồn bã vô cùng.
"Bạn bè gì, là một tên lừa bịp tống tiền, há mồm là muốn một triệu."
Mạc Tư Thanh bĩu môi, trong mắt người đàn ông này đều là sự không thoải mái, ai cũng nhìn ra được, trong tròng mắt tràn đầy sát khí.
"U! Anh bạn này, tới lừa bịp tống tiền muốn 1 triệu à? Ha ha, cười chết ông đây, vừa vặn ngày hôm nay ông đây khó chịu trong lòng, lấy anh trút giận một chút."
Mạc Tinh nhất thời cảm thấy hứng thú, nhưng Diệp Lăng lại kéo Mạc Tinh lại: "Được rồi, đừng gây chuyện, chúng ta tới đây để chơi."
"Tôi nói anh này, sai lầm lúc nãy là do anh tạo thành, tôi nghĩ tốt hơn anh nên tự kiểm điểm lại mình đi, không nên tới trước mặt tôi diễu võ dương oai."
"Hai lựa chọn của anh, cái nào tôi cũng không đồng ý, nếu như anh muốn chơi thì tôi theo anh chơi tới cùng!"
Nói xong, Diệp Lăng dẫn theo Lý Kỳ, Mạc Tư Thanh và Mạc Tinh xoay người rời đi, Mạc Tinh hung hăng giơ nắm đấm về phía người đàn ông đối diện kia, khuôn mặt tràn đầy sự dữ tợn và ý uy hiếp.
Người đàn ông đối diện nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Lăng, nhất thời cười lạnh một tiếng: "Thằng nhãi, một lát nữa lão tử sẽ cho mày khóc!"
Cứ tính bỏ qua như vậy?
Sao có thể đơn giản như vậy, ở đây nhiều người nhiều miệng, tất nhiên người đàn ông sẽ không ra tay, nhưng khí đến một nơi âm u tối tăm, vậy thì không thể thuận theo Diệp Lăng rồi.
Dưới mặt đất bãi đậu xe Nhất Lâu, Mạc Tinh buồn rầu: "Hừ hừ, ông đây không thoải mái, bị người lừa bảy, tám vạn, Diệp Lăng cậu quay lại giúp tôi tiêu trừ cỗ tức giận này đi."
"Tiêu trừ cái rắm, quy tắc của giới đồ cổ chính là như vậy, nếu anh thật muốn tiêu trừ cỗ tức giận này thì lấy ra tinh thần ăn chơi thiếu gia của anh, bảo đảm tên kia sẽ xong đời."
Đừng náo loạn, nếu bởi vì chuyện này mà đi trả thù, vậy coi như mặt mũi bị ném đi rồi, Diệp Lăng mới không giúp tên ngốc này.
Một bên Mạc Tinh lại than thở: "Thôi bỏ đi, tôi cũng không đi trả thù, ai, quên đi quên đi, tiền đi người vui vẻ, coi như của đi thay người vậy."
Mà đang lúc này, đột nhiên cách đó không xa, tên đàn ông vừa nãy định lừa bịp tống tiền Diệp Lăng đang chậm rãi đi tới chỗ bốn người họ, trên mặt nở nụ cười lạnh lẽo.
"Hê hê, ông đây còn tường rằng tên này không tới chứ, tới thật đúng lúc, ông đây đang tức giận nhưng không có chỗ xả đây."
Mạc Tinh xoa cổ tay, một bên Lý Kỳ lại lo lắng lôi kéo cánh tay Mạc Tinh: "Đừng động thủ, lỡ như làm bị thường người ta thì không tốt đâu."
"Được rồi chị dâu, không có chuyện gì, chị quên thân phận của anh họ sao, hơn nữa, hai người bọn họ là loại người gì, nếu con tôm con cá hư thối này có thể làm bị thương bọn họ, thì hai chúng ta đúng là mắt mù rồi."
Một bên Mạc Tư Thanh kéo tay Lý Kỳ, khẽ mỉm cười một cái, sau đó kéo Lý Kỳ vào trong xe.
Phía sau người đàn ông đối diện có bảy tám thiếu niên, từng người đều nhuộm tóc màu vàng, mặc quần áo thể thao, kiêu căng khó thuần, giống như bọn họ là duy ngã độc tôn trên thế giới này.
"Hê hê, Hoàng Gia tao đây thực sự là nhìn nhầm rồi, thì ra chỉ là hai con em nhà giàu, trách không được lại phóng khoáng như vậy, vậy mà lại lái xe sang mấy triệu."
"Nói chút đi, Hoàng Gia tao cho mày hai lựa chọn, rốt cuộc mày chuẩn bị chọn cái nào? Đừng nói cho tao biết mày không chọn cái nào, nếu Hoàng Gia tao nóng nảy lên thì chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng đấy."
Tên tự xưng là Hoàng Gia kia cười lạnh một tiếng, Diệp Lăng đứng bên cạnh xe Maserati cũng hít vào một hơi thật sâu: "Xem ra mày thật đúng là hiểu tao, ông đây không chọn cái nào đó, còn hậu quả, mày xem rồi làm đi."
"Xem cái rắm, trước đánh gãy răng gã, ông đây thực sự muốn ra tay lắm rồi!"
Mạc Tinh nói xong, điên cuồng ném chiếc bình hoa Đại Nội thời Càn Long giá 200 đồng trong tay về phía đám người Hoàng Gia kia. Đứng ở đối diện Hoàng Gia rất là bình tĩnh, mỉm cười, giơ bàn tay lên, ở phía sau anh ta đột nhiên có một thiếu niên xông ra, tốc độ rất nhanh.
Đùng một cái, mũi chân mạnh mẽ đạp xuống đất, thiếu niên trực tiếp nhảy lên không trung, thân thể trực tiếp xoay 180°, sau đó một cước trực tiếp đá mạnh vào cái bình hoa bị Mạc Tinh ném qua.
Răng rắc một tiếng, bình hoa trực tiếp vỡ nát, từng mảnh gốm rơi xuống mặt đất. Mạc Tinh ngẩn người, trong tay chỉ còn lại cái miệng bình.
"Mẹ nó! Đây chính là bình hoa thời Càn Long, CMN giá trị cũng được vài vạn, mày muốn chết!"
Mạc Tinh nhất thời rống lên, tròng mắt đều đỏ rồi. Ở đối diện Hoàng Gia lại nở nụ cười: "Ha ha, mày đúng là một tên ngốc, cái bình này ngay cả 200 đồng cũng không đáng, chẳng lẽ mày cho rằng lão tử là một người ngoài nghề? Muốn lừa gạt?"
Ba ba ba, Hoàng Gia vỗ tay, sau lưng bảy tám thiếu niên đi thẳng ra ngoài, vây Mạc Tinh lại.
Diệp Lăng ngẩn người, ai, có phải đám người này tìm lộn mục tiêu rồi hay không, hình như có thù với tên Hoàng Gia kia là hắn chứ?
Mấy tên thiếu niên kia vây Mạc Tinh lại, rồi sau đó nhanh chóng vỗ tay, bày ra một chiêu thức mở đầu, vừa kêu vừa la, dọa cho Mạc Tinh giật mình.
"Có ý gì? Công phu Thiếu Lâm?"
Mạc Tinh ngẩn người, nhất thời dự tợn quát lên, mẹ nó, muốn dọa ông đây, thực sự cho rằng ông đây chỉ biết ba cái thứ mèo cào sao?