Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 634 - Chương 634: Không Bằng Cầm Thú!

Chương 634: Không bằng cầm thú!

Ngay ngày hôm đó Dương Phi được đưa đến bệnh viên tỉnh, thương thế nghiêm trọng đến nỗi không thể dùng tình trạng bình thường mà nói.

Vương Hi thất hồn lạc phách về tới nhà, chồng của cô ta cũng choáng váng rồi. Sau khi biết được tin tức này, thì trực tiếp xụi lơ trên mặt đất không biết bây giờ nên làm như thế nào.

Toàn bộ Biện Kinh, Dương gia chính là một thế lực vô cùng lớn, người bình thường đều không dám trêu chọc đến nhân vật khủng bố này, là sự tồn tại giống như vua của nơi này vậy.

Nhưng bây giờ, Vương Hi lại đánh Dương Phi, con trai độc nhất của Dương gia thành dạng này, gần như của quý bị phế bỏ, thê thảm vô cùng.

Ngày hôm sau, đột nhiên Vương Hi phát hiện, tất cả đều thay đổi, thay đổi đến hoàn toàn xa lạ.

Chồng của cô ta không nói lời nào mà biến mất, giống như đã bị bốc hơi trên thế giới này vậy. Vương Hi sợ, thực sự sợ, thậm chí cô ta hoài nghi mình cũng sẽ đột nhiên biến mất như vậy.

Cô ta đưa con trai về nhà cha mẹ mình ngay trong đêm, sau đó cô ta tuyệt vọng phát hiện, tất cả việc kinh doanh của nhà mình đều đã bị ngừng lại.

Ba ngày sau, Dương Phi tìm tới cô ta, nói cho cô ta biết chồng mình chết ở một con sông, chết rất là kỳ lạ.

Vương Hi biết con sông đó, trừ bỏ lúc con đập xả nước xuống thì quanh năm không có nước, thậm chí khô cạn đến mức tạo ra một con đường cát.

Chồng của mình chết ở nơi đó, Vương Hi thế nào cũng không tin được, vốn không thể tin cái được gọi là sự thật trước mắt này.

Vương Hi nghi ngờ lời nói của Dương Phi chính là một cái bẫy, nhưng cô ta nôn nóng muốn mang chồng mình về, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!

Vì vậy Vương Hi làm xong tất cả chuẩn bị, gần như tất cả hậu sự cũng được sắp xếp thoải đáng. Sáng sớm ngày hôm sau, liền cùng Dương Phi đi đến con sông đã khô cạn kia.

Dương Phi dẫn theo vài công nhân, sau khi đào ra một cái hố giữa lòng sông khô cạn, Vương Hi phát hiện, chồng của mình đã nằm chết lặng lẽ trong cái hố kia..

Vương Hi cảm giác trời đất như muốn sụp đổ, đại não có chút hít thở không thông, trong đầu không thể suy nghĩ chuyện gì được nữa.

Mà làm cho cô ta không có nghĩ tới là, đột nhiên, mỗi lần con đập xả nước xuống đều sẽ thông báo trước, bỗng nhiên trong lúc đó lại xả nước.

Dòng nước đáng sợ điên cuồng vọt tới chỗ Vương Hi, tốc độ chảy hai bên bờ sông rất nhanh, mang theo tốc độ sấm sét.

Lập tức, hồng thủy đáng sợ đã vùi lấp cô ta, không cần suy nghĩ kết quả, Vương Hi trực tiếp chết trong lần xả nước đó.

Chết rồi, một nhà hai người đều đã chết, dựa theo hướng phát triển của lúc đầu thì chuyện này đã kết thúc.

Nhưng làm cho Vương Hi trăm triệu lần không nghĩ đến chính là, Dương Phi lại phái mấy người bơi tốt, nhảy vào trong nước vớt thi thể của Vương Hi dưới lòng sông về.

Chuyện xảy ra kế tiếp, làm cho Vương Hi hoàn toàn điên rồi, tên hỗn đản nà, không phải là người, vậy mà mang theo thi thể của cô ta đến khách sạn này, vào phòng vừa nãy của Mạc Tinh.

Chuyện về sau thì không cần nói, dùng hai chữ cầm thú là có thể nói lên tất cả, trong lúc đó Vương Hi không ngừng tỏa ra lệ khí, cũng theo đó trở thành lệ quỷ.

Từ khi chết đến ngày hôm nay, vừa vặn là đến cúng tuần của Vương Hi, nói cách khác, ngày mạnh nhất của Vương Hi cũng là ngày Mạc Tinh và Lý Kỳ đi vào phòng này. Cho nên nói, chuyện xảy ra phía sau cũng giống như con thuyền đang đi xuôi dòng nước vậy.

Sau khi bốn người Diệp Lăng nghe xong thì hoàn toàn chấn kinh rồi, từng người đều không thể tin tất cả chuyện trong lời của Vương Hi.

Trên thế giới này vẫn còn có một người chồng khốn nạn và một tên cầm thú như vậy?

Tròng mắt Mạc Tư Thanh và Lý Kỳ đều đã đỏ lên rồi, nước mắt chảy dài xuống gương mặt, giống như mình chính là người gặp được chuyện ấy, thống khổ không chịu nổi.

Đều là phụ nữ, hai cô có thể rõ ràng cảm nhận được sự tuyệt vọng của Vương Hi, đó là một loại thống khổ như thế nào mà lại làm cho cô ta trở thành bộ dạng lệ quỷ như hiện tại.

Sau khi Vương Hi chậm rãi nói xong, lẳng lặng nhìn bọn họ, tiếng cười trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Ah, chẳng qua cũng tạm được, tên Dương Phi kia gần như đã đánh mất năng lực sinh sản."

"Ta nghĩ gã cũng muốn điên rồi cho nên mới ở tỉnh mấy ngày thì đã chạy về."

Nghe xong lời Vương Hi, một bên Mạc Tư Thanh và Lý Kỳ đều là lắc đầu: "Chồng à, chúng ta giúp cô ấy một tay có được không, van cầu anh, giúp cô ấy một tay đi"

Diệp Lăng và Mạc Tinh nghe xong lời này của hai cô thì đều im lặng, bọn họ là tới du lịch, theo đạo lí mà nói, gặp loại chuyện này nên tránh được thì tránh.

Trên thế giới này có rất nhiều chuyện không công bằng, nếu như chuyện gì đều quản, như vậy đoán chừng Diệp Lăng phải bận chết, dù hắn có vô số phân thân cũng không giúp được.

Chỉ là Mạc Tư Thanh và Lý Kỳ đều đã mở lời, hắn không cách nào cự tuyệt được, lại thêm tên Dương Phi kia, cũng chính là một tên hỗn đản ngay cả ông trời cũng không nhịn được muốn dùng sét đánh chết.

"Được, anh đồng ý với hai người, chẳng qua phải giải quyết nhanh chuyện này, chúng ta không thể ở chỗ này quá lâu."

Sau khi nói xong Diệp Lăng nhìn Mạc Tinh một chút, mỉm cười: "Tôi nghĩ, anh đã biết nên làm cái gì, bắt đầu vận dụng tất cả thế lực của chúng ta, quét sạch thế lực Dương Phi!"

Sau khi Mạc Tinh nghe xong thì ngẩn người, lập tức cười lạnh một tiếng: "Cậu nói như thế, tôi rất hưng phấn đó, đã lâu không làm anh hùng chính nghĩa, đi thôi 666?"

Phòng chủ tịch, vị lão tổng kia hút xong một điếu thuốc, ấn tàn thuốc vào trong gạt tàn, đứng dậy vỗ lên thân thể, chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên, đèn trong phòng hắn ta bắt đầu chớp tắt lên, hơn nữa đột nhiên rèm cửa chậm rãi bay lên, giống như bị gió thổi, toàn bộ phòng đều có chút âm u.

Bỗng nhiên lão tổng ngẩn người, khuôn mặt âm trầm xuống: "CMN, mấy tên thợ điện chính là phế vật, ngay cả một chút chuyện nhỏ này cũng không làm được. Ngày mai lão tử liền đuổi việc các người."

Nói xong, lão tổng lắc đầu, lúc hắn ta còn tưởng rằng điện đèn lại xuất hiện vất đề, thì một đạo bóng trắng, lặng yên xuất hiện trước mắt hắn ta.

"Ai! Là ai!"

Lập tức cả người lão tổng giật mình, cảm thấy hơi lạnh lẽo, ngay sau đó, đột nhiên hắn ta phát hiện, bóng đèn trong phòng làm việc sáng lên, nhưng lại làm cho không khí càng thêm đáng sợ bởi vì bóng đèn có màu xanh biếc u ám, để cho trong phòng làm việc có một tia sương mù quỷ dị.

Bùm, bùm, thậm chí lão tổng cảm giác được trái tim đang nhảy điên cuồng, hô hấp cũng trở nên dồn dập khẩn trương.

Sợ hãi, hai từ này tràn ngập trong đầu của hắn ta, không thể biến mất được.

Hắn ta bắt đầu nghi ngờ, phòng làm việc này của mình có phải là có ma quỷ lộng hành hay không, lại nghĩ đến chuyện xảy ra trong phòng của Diệp Lăng, hai chân của hắn ta không khỏi run lên.

Trên trán mồ hôi hột nhỏ xuống trên mặt đất, cộp cộp, nhất thời hắn ta ngẩn người. Chuyện gì xảy ra, đây là âm thanh gì?

"Đừng hại tôi, không có quan hệ gì với tôi cả, tôi không làm gì hết, đừng hại tôi, oan có đầu nợ có chủ, cô đi tìm Dương Phi đi, là gã ta hãm hại cô."

Vị lão tổng này cũng nhịn không được nữa, kêu lên thê thảm, sau khi hắn ta hô xong, trong phòng đều không còn âm thanh nào cả.

Lão tổng hổn hển thở sâu, cả người bị mồ hôi thấm ướt, cuối cùng cũng đi rồi.

Nhưng đột nhiên, lão tổng cảm giác được, có một bàn tay lạnh như băng đặt lên bả vai của mình. Thần kinh cả người hắn ta căng lên đến đỉnh điểm!

Bình Luận (0)
Comment