Vì sao, vì sao lại có một bàn tay đặt lên bả vai mình, trái tim của vị lão tổng này muốn nhảy ra ngoài rồi.
Không, không thể nào, trên thế giới này làm sao có quỷ được, thực sự là chuyện đùa, ha hả, hắn ta chính là một nhân sĩ tinh anh sao lại phạm loại sai lầm cấp thấp như thế này.
Lão tổng nỗ lực cười cho qua, muốn xóa bỏ sự hoảng sợ trong lòng, hắn ta tự nói với mình, đây là ảo giác, đây là ảo giác!
Nhưng mẹ nó, ai có thể nói cho hắn ta biết, tại sao lại có một bàn tay xuất hiện trên vai hắn ta, vì sao, CMN khoa học có thể giải thích không!
Cút mẹ nó đi, lão tổng này sắp phát điên rồi, hắn ta không dám động đậy, thậm chí miệng không ngừng lẩm bẩm: "Vương thần phụ Đại Lạt Ma bảo vệ, đến đây cứu con!"
Mẹ nó, một người, cho ba chức danh cùng chức vị, hắn ta cũng coi như làm đều kỳ lạ rồi.
"Ngươi không dám nhìn ta? Hay là ngươi đang chột dạ?"
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng không có tình cảm vang lên, lão tổng nhất thời ngẩn người, kêu một tiếng, sợ tới mức nhảy dựng lên.
Hắn ta cúi đầu chốn đầu vào đầu gối mình: "Đừng! Đừng tới đây, tôi sai rồi, tôi không nên giúp Dương Phi giấu giếm, là lỗi của tôi nhưng tôi không giết cô, cô đi tìm gã đi, van cầu cô!"
"Tôi trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, cô hãy thông cảm cho tôi, nếu như tôi chết cả gia đình tôi sẽ xong đời!"
Vắng vẻ, yên lặng như đã chết, lão tổng cảm giác trong phòng không có người, chậm rãi ngẩng đầu lên. Trong lúc bất chợt, bỗng nhiên trái tim của hắn ta thắt lại, thiếu chút nữa trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Trước mắt, Vương Hi đứng trước mặt của hắn ta, quần áo màu trắng dính đầy máu, dáng vẻ lệ quỷ hiện ra hết, hắn ta sợ đến mức kém chút nữa hồn lìa khỏi xác, tâm lý đã đến bờ vực sụp đổ rồi.
"Ta đều đã cửa nát nhà tan, ngươi cảm thấy ta sẽ thông cảm cho ngươi sao?"
"Ngươi là kẻ tiếp tay, ngươi cũng phải chết! Hôm nay là cúng tuần của ta. Cho nên, ngươi phải chết, ai cũng không thể cứu được ngươi, ta phải để cho ngươi nếm thử tư vị bất lực là như thế nào!"
Lời của Vương Hi làm cho vị lão tổng kia trực tiếp xụi lơ trên mặt đất: “Chị hai ơi, tôi sai rồi, tôi không nên giúp tên súc sinh kia giấu giém sự thật. Ngày mai tôi sẽ đi tố giác gã, tôi thề, thật sự, cầu xin cô tha cho tôi."
"Chỉ cần cô có thể tha mạng cho tôi, cô muốn tôi làm cái gì cũng được, tôi chỉ cầu xin cô cho tôi một con đường sống!"
Vị lão tổng này trực tiếp té trên đất, đã không có chút khí lực nào rồi. Khuôn mặt tràn đầy sự sợ hãi, thậm chí bị dọa đến tiểu ra quần, hoàn toàn choáng váng rồi.
"Nhớ kỹ lời của ngươi nói, ngày mai tố cáo Dương Phi, nếu không, ta muốn cả nhà ngươi đều chết!"
Hô, một cơn gió lạnh xẹt qua, Vương Hi biến mất không thấy, lưu lại lão tổng đang sững sờ tại chỗ. Hắn ta tỉ mỉ nhìn quanh phòng làm việc, sau khi xác định Vương Phi đã đi rồi thì thở phào nhẹ nhõm.
"Mình đi tố cáo Dương Phi? Đi tố cáo gã? Trời ạ, nếu đi tố cáo gã thì mình cũng phải chết. Trước sau đều phải chết, mệnh của mình sao lại khổ như vậy!"
Lão tổng nghĩ đến lời vừa nãy mình nói kém chút nữa khóc lên. Mẹ nó, ở Biện Kinh tố cáo Dương Phi, vậy đơn giản là tìm chết, không có một tia sống nào.
Làm sao bây giờ, bây giờ nên làm gì đây, lão tổng cảm thấy, dù mình làm cái gì đều phải chết, đột nhiên, con mắt của gã sáng lên: "Đúng, tìm đại sư, tìm đại sư trừ quỷ!"
Tìm đại sư, Biện Kinh thực là có vài đại sư có bản lĩnh thực sự, tìm tới bọn họ, mặc dù tốn nhiều tiền một chút, nhưng tối thiếu có thể bảo vệ được cái mạng.
Sau khi hạ quyết tâm, lão tổng vội vã chạy ra khỏi phòng, gọi điện thoại cho bạn bè hỏi thăm một vị đại sư, sau đó suốt đêm lái xe tìm tới.
Trong vòng nửa canh giờ, bên trong phòng sách có treo một Bác Quái đồ, một người đàn ông trung niên rất có phong phạm đại sư cẩn thận bấm ngón tay mà tính toán, khuôn mặt có chút khó coi.
"Hoàng tổng, tôi nói thẳng cho ông biết vậy, ông bị một con lệ quỷ quấn thân, tôi không biết các người đã ước định cái gì, tôi chỉ biết ông đã phản bội lại ước định đó. Ông không sống được quá ba ngày đâu, hơn nữa người nhà của ông cũng sẽ gặp phải tai họa lớn!"
Người đàn ông ở đối diện lạnh lùng nói, nhất thời Hoàng tổng gật đầu nói: "Đúngvậy đúng vậy, đại sư ngài mau cứu tôi, ngài hãy ra tay cứu tôi đi, chỉ cần ngài có thể cứu tôi, tốn bao nhiêu tiền tôi cũng chịu."
"Năm triệu, không mười triệu, hai mươi triệu, đại sư, tôi có đủ tiền, chỉ cần ngài có thể cứu tôi!"
Hoàng tổng cũng sắp khóc rồi, từ khi sinh ra cho đến nay. Lúc nào thì hắn ta gặp qua loại chuyện này, quả thực chính là tai họa có tính hủy diệt, gần như làm cho hắn ta đánh mất tất cả hy vọng.
Ở đối diện đại sư cũng có chút khó xử, đạo hạnh của ông ta không sâu, chẳng qua chỉ có tu vi Tiên Thiên mà thôi, tinh thông một chút về xem bói, Kỳ Môn Độn Giáp các loại.
Tu vi của lệ quỷ này không thấp, dù cho ông ta muốn chống lại, vậy cũng phải phí chút công phu, thậm chí có khả năng rất lớn là sẽ bị thương.
Lẽ ra, ông ta sẽ không nhận vụ làm ăn này, nhưng cái giá mà Hoàng tổng đưa ra quá mê người, khoảng hai mươi triệu, quả thực chạm đến tim của ông ta.
"Như vậy đi, để tôi suy nghĩ một chút, chẳng qua ông phải nói toàn bộ mọi chuyện cho tôi, nếu không tôi sẽ không ra tay. Hơn nữa hai mươi triệu không đủ, phải ba mươi triệu, tôi còn phải mời người giúp đỡ."
Đại sư nói ra đều kiện của mình, Hoàng tổng nghĩ cũng không nghĩ, gật đầu như gà mổ thóc, bao nhiêu tiền cũng được có thể mua được mạng của mình là được rồi.
Ngay sau đó, Hoàng tổng suy nghĩ trong chốc lát, không dám quên một chút chuyện gì, đặc biệt là những chuyện Dương Phi làm, hắn ta cũng biết đại khái.
Sau khi nghe hết đầu đuôi câu chuyện, đại sư hít mà một ngụm khí lạnh, trong mắt cũng xuất hiện sự giận dữ, làm trái ý trời, làm trái ý trời mà!
"Hoàng tổng, mời ông rời đi, về chuyện này mặc kệ ông ra giá bao nhiêu tôi đều không nhận!"
"Có lẽ sẽ có người nhận chuyện này nhưng tôi sẽ không nhận, cho nên mời ông rời đi. Nếu nhận loại chuyện này thì sẽ bị trời phạt, tuy ông không phải chủ mưu, thế nhưng ông cũng đã dính luật nhân quả rồi."
"Cho nên, tôi nghĩ ông vẫn nên làm theo lời của con quỷ kia đi, nếu không, tôi thấy ông khó bảo vệ được tính mạng!"
Hoàng tổng vừa nghe như vậy thì lập tức luống cuống, ngẩn ngơ, choáng váng, không biết nên làm gì. Đang nói chuyện tốt mà sao đột nhiên lại thay đổi, chẳng lẽ muốn nhân cơ hội tăng giá.
"Đại sư, đại sư, ngài nói đi, ngài muốn bao nhiêu tiền, chỉ cần ngài có thể cứu tôi. Đại sư nghìn vạn lần đừng nói đùa với tôi như vậy, trái tim của tôi không chịu nổi đâu."
Hoàng tổng mếu máo nói, đối diện đại sư lại lắc đầu: "Tôi đã nói rồi, Hoàng tổng, mời ông rời đi cho, dù có cho tôi 100 triệu tôi cũng không nhận chuyện này!"
Đại sư rất dứt khoát, nếu ông ta nhận loại chuyện này thì mạng nhỏ của ông ta cũng khó bảo vệ, ông ta rất rõ ràng.
Hoàng tổng choáng váng rồi, không biết nên làm gì bây giờ, đã hoàn toàn trở nên si ngốc.
Mà ngay lúc này, một người thanh niên lặng yên xuất hiện trong phòng sách.
"Ông đàng hoàng một chút đi, theo lời cô ta mà làm, nếu không, ai cũng không thể cứu được ông, tôi cam đoan với ông toàn bộ đại sư tài giỏi của Hoa Hạ, một người cũng không dám nhận tiền này của ông!"
"Coi như là có tên lòng lang dạ sói nhận, ông yên tâm tôi cũng sẽ giết gã!"