Người nói chuyện không phải là ai khác, chính là Diệp Lăng. Khuôn mặt của hắn tràn đầy vẻ nghiêm túc, đi tới bên cạnh một cái ghế, kéo ghế ngồi xuống, thần sắc uy nghiêm.
"Cậu... lại là cậu. Rốt cuộc cậu là ai, vì sao, vì sao cái gì cậu cũng biết!"
Hoàng tổng muốn phát điên rồi, người này giống như con giun trong bụng hắn ta vậy, tại sao cái gì cũng biết, không thể nào, chuyện này không thể nào được!
Mà đại sư có chút đạo hạnh kia thì nhìn Diệp Lăng một chút, lập tức vô cùng kích động hỏi: "Xin hỏi, cậu có phải là Diệp Lăng Diệp thiếu không? Tôi đã nhìn thấy hình của cậu!"
"Nếu đã biết tôi là ai, vậy còn hỏi cái gì, ông làm không tồi, không động tâm vì tiền tài, nếu không, bây giờ ông đã trở thành một cỗ thi thể rồi!"
"Người, phải có lương tâm, tiền nào có thể kiếm được, tiền nào không thể kiếm được, tôi nghĩ, ông còn hiểu rõ chuyện này hơn tôi, đúng không?"
Diệp Lăng chậm rãi nói, ở đối diện đại sư lập tức gật đầu, trong lòng thì nghĩ lại mà sợ. Ông ta không nghĩ tới, đường đường là tông sư đại năng nắm giữ ấn thủ hộ, vậy mà lại xuất hiện ở nơi này của ông ta.
Sử dụng một câu của người xưa, đây quả thực là vẻ vang cho kẻ hèn này. Diệp Lăng đến, làm cho vị đại sư này không thể không kích động, người thanh niên trước mắt này chính là một truyền kỳ.
Hoàng tổng nghe được đoạn đối thoại của Diệp Lăng và đại sư thì hoàn toàn ngây người, xem ra, bọn họ có quen biết, nếu không, sao lại nói ra được lời này.
"Hoàng tổng, tôi nghĩ ông vẫn nên dựa theo ước định giữa ông và lệ quỷ kia mà làm đi, có Diệp thiếu ở chỗ này, tất cả đại sư khác sẽ không dám đồng ý bày mưu tính kế cho ông không đâu, thậm chí ngay cả một chút ý niệm giúp ông cũng không có."
"Tin tưởng tôi, hay là thôi đi, ông đã đồng ý chuyện gì, thì hãy làm cái đó, không nên suy nghĩ nhiều."
Vừa nói xong, đại sư cúi đầu thật sâu với Diệp Lăng. Diệp Lăng không hề né tránh, lấy địa vị của hắn, có thể nhận cái cúi đầu này.
Hoàng tổng choáng váng, hoàn toàn choáng váng rồi. Cái gì quan trọng nhất, mạng của hắn ta quan trọng nhất, nhưng lúc này, bước về phía trước một bước, hay lùi ra phía sau một bước đều là đường chết không có đường sống nào.
"Tôi đồng ý với ông, nếu như ông đứng ra tố cáo, tôi có thể bảo vệ mạng của ông, thậm chí có thể làm cho ông bình yên vô sự mà sống tiếp."
"Chuyện này tôi chỉ đồng ý một lần mà thôi, nếu như ông không đồng ý, quên đi."
Diệp Lăng nói xong thì đứng dậy, chuẩn bị rời đi, Hoàng tổng trực tiếp kéo lại cánh tay của hắn: "Diệp thiếu, mau cứu tôi, tôi biết lỗi rồi, tôi thực sự biết lỗi rồi."
Diệp Lăng liếc mắt nhìn Hoàng tổng đang ngồi liệt trên mặt đất, không khỏi cười nhạt, xoay người rời đi.
Đại sư nhìn Hoàng tổng đang tê liệt ngồi trên mặt đất, lắc đầu: "Tôi nghĩ ông nên hiểu, việc ông nên làm chính là vào ngày mai đi tố cáo Dương Phi, nếu Diệp thiếu nói đảm bảo cho ông thì cả Hoa Hạ này sẽ không ai dám động đến ông."
"Tin tưởng tôi, Hoàng tổng, đây là cơ hội cuối cùng của ông. Tôi đã nói nhiều như vậy rồi, ông xem rồi làm đi."
Nói xong, đại sư cũng trực tiếp tiễn khách, Hoàng tổng thất hồn lạc phách đi ra ngoài, nhìn bầu trời âm u kia, trong lòng tràn đầy sự đau khổ.
Làm sao bây giờ, rốt cuộc mình nên làm gì bây giờ. Nếu tố cáo thì vẫn phải trơ mắt ngồi chờ chết, hắn ta chính là người đã trãi qua sóng to gió lớn, nhưng vào lúc này, hắn ta thực sự không biết con đường nào có thể đi.
Sáng sớm hôm sau, Hoàng tổng lái xe đến cục cảnh sát, hình như hắn ta đã làm ra quyết định gì đó, trực tiếp đi vào phòng làm việc của Đại đội trưởng.
Mười phút sau, chừng mười chiếc xe cảnh sát, gầm rú chạy nhanh đến vùng ngoại thành, tiếng còi xe cảnh làm cho lòng người chấn động, đây là xảy ra chuyện lớn gì sao.
Bên trong một trang viên cỡ nhỏ, Dương Phi đã sớm thức dậy, đi tới vườn hoa sau nhà, đứng lẳng lặng ở đó.
Mấy ngày trước, bác sĩ nổi tiếng trên tỉnh đã thông báo cho gã, gã xong rồi, hoàn toàn xong rồi, đã mất đi năng lực sinh sản.
Gã hận, hận ả đàn bà ghê tởm kia, gã hận tên đàn ông không có một chút cốt khí kia.
"Hỗn đản! Hỗn đản! Tuổi già của mình, huyết thống của mình, hương hỏa của mình, hoàn toàn đã bị chặt đứt, ha ha, nực cười nực cười, đúng là bất ngờ!"
Dương Phi cười điên cuồng, gã không có cách nào tưởng tượng được mình lại có một ngày như thế, tất cả quyền lợi của một người đàn ông, toàn bộ đều biến mất trong cái đêm u ám kia.
Chết rồi, người chết rồi, nhưng Dương Phi vẫn chưa cảm thấy đủ. Khi gã xâm phạm thi thể của Vương Hi kia thì đã thấy rõ, hiện tại gã đã hoàn toàn mất trí rồi.
Đột nhiên, trước cửa trang viên có hơn mười chiếc xe cảnh sát ngừng lại, một người dẫn theo một đội cảnh sát, khuôn mặt âm trầm, trực tiếp vọt vào trang viên có người bảo vệ.
Dương Phi đang ở vườn hoa mê man mất mát, trong nháy mắt mấy chục tên cảnh sát trực tiếp đi vào, súng thật đạn thật, trực tiếp nhắm ngay vào đầu Dương Phi.
"Dương Phi, hiện tại chúng tôi hoài nghi anh có liên quan đến hai án mạng, anh cần phối hợp với chúng tôi đi một chuyến đến đồn cảnh sát với chúng tôi."
Đội trưởng cục cảnh sát lạnh lùng nói, một bên Dương Phi liếc mắt nhìn đám cảnh sát, cười khinh thường: "Mắt anh bị mù à, hay là uống nhầm thuốc rồi?"
"Bắt tôi? Ai dám động đến một cọng tóc của tôi, tôi muốn cả gia đình già trẻ nó sống không yên lành!"
"Bọn mày nhớ kỹ cho tao, rốt cuộc Biện Kinh này là nhà của ai, ai dám động đến tao, CMN tao chỉ mới hại hai người, mới hại hai người! Ô ô!"
Nói đến cuối cùng, Dương Phi vậy mà trực tiếp rống lên, gã tuyệt vọng, tất cả hạnh phúc khi về già đều đã mất trong tay Vương Hi rồi.
"Dương Phi, tôi nói lại lần cuối cùng cho anh biết, anh là kẻ khả nghi của hai vụ án mạng, cho nên bây giờ anh phải đi theo chúng tôi trở về cục cảnh sát giúp đỡ điều tra, nếu không, chúng tôi có quyền bắt người!"
Dương Phi nghe được lời này của cảnh sát, lập tức cười ha hả lên: "Bắt tao? Không phải tao coi thường bọn mày, chỉ là một đám tôm tép, có tư cách gì đụng đến tao!"
"Tao nói cho bọn mày biết, cha của tao có quan hệ chiến hữu với đại lão của tỉnh, người nào trong bọn mày đụng đến tao thì chính là chọc thủng trời,bọn mày ai dám động đến tao?"
Dương Phi trực tiếp đi tới trước mắt người cảnh sát đứng gần đó, cười lạnh, ở toàn bộ Biện Kinh này Dương Phi chính là thế tử gia của thế hệ trẻ tuổi.
Hiện nay, có người muốn bắt gã, chuyện cười, thật sự là chuyện cười, cả Biện Kinh này, ai dám động đến gã!
"Tôi chỉ biết, mấy người các người không ai dám động đến gã, chẳng qua đã muộn, tôi nghĩ, Cục Dị Năng hoàn toàn có tư cách bắt gã!"
Giọng nói vừa dứt, một bóng người cao gầy chậm rãi đi tới, là Diệp Lăng, phía sau Diệp Lăng còn có bảy tám nhân viên của Cục Dị Năng.
"Mày là ai! Ai cho mày vào nhà của tao, cút ra ngoài cho tao, nếu không, lão tử tao giết chết mày!"
Dương Phi điên cuồng rống lên, Diệp Lăng lại nhún vai: "Đừng nói chuyện kiêu ngạo như vậy, chậm một chút, tao tin tưởng mày sẽ biết, rốt cuộc ai xui xẻo."
"Dương Phi, mày làm ra chuyện không có tính người như vậy, ngay cả ông trời cũng không bỏ qua, cho nên tử kỳ của mày đến rồi, nếu như tao là mày thì sẽ thuận theo tự nhiên."
Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, tử kỳ của Dương Phi, đến rồi!
"Thuận theo tự nhiên? Ha ha, bọn mày thật buồn cười, với bọn tôm tép như bọn mày, cũng muốn bắt tao?"
"Cút mẹ nó đi, tao là Dương Phi! Ai dám động đến tao!"