Dương Phi gào thét giống như kẻ điên, Diệp Lăng nhìn một chút, trên mặt không có biểu tình gì, hắn sẽ không chấp nhặt với tên súc sinh mất đi tính người kia, không có ý nghĩa gì.
Diệp Lăng phất tay, sau lưng người Cục Dị Năng trực tiếp mang Dương Phi đi. Dương Phi giãy giụa la hét nhưng không tránh thoát được sự trói buộc của Cục Dị Năng.
Dương Phi trực tiếp bị mang đi, một đám cảnh sát nhìn nhau trợn mắt há mồm, đây là chuyện gì xảy ra, Cục Dị Năng?
Cục Dị Năng không phải chuyên môn xử lý những chuyện mà khoa học không giải thích được sao, hai án mạng kia sao lại có thể kinh động đến Cục Dị Năng, thật không thể tin được.
Cùng ngày, chỉ trong nháy mắt tin tức Dương Phi bị mang đã truyền khắp Biện Kinh, bầu không khí của toàn bộ giới thượng lưu Biện Kinh đều khẩn trương lên.
Dương Phi bị mang đi, chẳng khác gì đâm vào thần kinh của Dương gia. Dương gia có mạng lưới giao tiếp rất lớn ở tỉnh, sao có thể bỏ mặc?
Chưa tới giữa trưa, trong phòng làm việc của chính phủ, một người đàn ông đang ngồi uy nghiêm xét duyệt một ít tài liệu Đảng, đột nhiên điện thoại của ông ta vang lên.
Ông ta lắc đầu, biết là ai gọi, hít sâu một hơi rồi tiếp điện thoại, không chờ đối phương nói ông ta đã mở miệng trước.
"Lão chiến hữu, tôi không giúp được ông, người ra tay với Dương gia ông có bối cảnh quá lớn, tôi bất lực."
"Hơn nữa, Dương Phi phạm sai lầm, người người đều căm phẫn, tôi cũng sẽ không ra tay giúp, tôi nghĩ nó phải chịu hình phạt nghiêm khắc, anh tự giải quyết cho tốt đi."
Ba, kết thúc cuộc gọi, người đàn ông khẽ cười khổ, Diệp Lăng và Mạc Tinh ra tay, ai có thể cứu Dương Phi, hơn nữa Dương Phi còn làm ra chuyện mất trí kia nữa.
Cứu gã?
Đó đơn giản là tìm chuyện khó chịu cho mình, nói thẳng ra, ông ta không muốn nhúng tay vào việc này, lộ một cái bật thang để hai vị thiếu gia thu thập ông ta rồi đá không ta ra khỏi cái ghế này?
Biện Kinh, một người đàn ông vẫn luôn quen hô mưa gọi gió bây giờ khuôn mặt lại tràn đầy vẻ tang thương mệt mỏi đang ngồi trên ghế sô pha, đầu cúi thấp, tròng mắt đỏ bừng, nước mắt cộp cộp rớt xuống mặt đất.
Ông ta là cha của Dương Phi, sau khi Dương Phi bị Cục Dị Năng dẫn đi, ông ta vận dụng tất cả các mối quan hệ, quan trường, quân đội, thậm chí là thế lực trong bóng tối.
Nhưng mặc kệ là ai, nghe được chuyện của ông ta, đều trực tiếp cúp điện thoại, hoặc có người uyển chuyển một chút, từ chối cũng nhẹ nhàng hơn.
Mạc Tinh, Diệp Lăng, ông ta thăm dò hai cái tên này, đủ để uy hiếp tất cả những nhà lãnh đạo có thế lực mà ông ta quen biết, cha Dương Phi không có cách nào tưởng tượng, rốt cuộc hai người bọn họ là ai!
Chẳng qua mặc kệ thế nào, phải cứu Dương Phi ra đã. Ông ta chỉ có một đứa con trai này thôi, một đứa con trai độc nhất. Nếu mặc kệ, như vậy Dương Phi có thể bị phán tử hình, như vậy tất cả liền xong đời.
Bây giờ nên làm gì đây, ông ta đã tìm đến các mối quan hệ bên trong tỉnh rồi. Cha của Dương Phi cắn răng trực tiếp đứng dậy, một khi đã như vậy thì lên trên tìm!
"Người đâu, chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn đi Đế Đô!"
Cha Dương Phi quyết định chủ ý, đi tìm thủ trưởng Đế Đô trước đây mặc kệ thế nào, mặc kệ tổn thất bao nhiêu, cũng phải cứu mạng con trai.
Cho dù phải ngồi chồm hổm trong nhà tù hai mươi năm, tối thiểu người còn sống, còn có cơ hội đi ra, nếu như bị tử hình, thì tất cả đã xong, hi vọng của Dương gia cũng biến mất.
Cha Dương Phi ngồi trên xe Mercedes sang trọng, vẫn còn chưa đi, đột nhiên điện thoại vang lên, là đại lão vừa mới cúp điện thoại của ông ta gọi đến. Ông ta vô cùng kích động nghĩ đến một khả năng, chẳng lẽ lão chiến hữu quản lý một phương kia đã đồng ý giúp ông ta?
Điện thoại kết nối, đầu bên kia chỉ nói một câu: "Đừng đi Đế Đô, ai cũng cứu không được Dương Phi."
Sau đó, đại lão lại chậm rãi nói một cái tên của một lão nhân, rồi sau đó dưới sự không rõ ràng đó, trực tiếp cúp điện thoại, không để cho cha Dương Phi có một cơ hội đáp lại.
Choáng váng, hoàn toàn choáng váng, lúc vị đại lão nói ra tên của vị lão nhân kia, gần như cha Dương Phi đã xụi lư trong xe.
Mấy năm trước, lúc ông ta vẫn còn trong quân đội, nhìn thấy vị lão nhân kia, liền vô cùng khẩn trương, giống như một tân binh gặp được thủ trưởng, thậm chí còn kinh khủng hơn nữa.
Lão nhân là một truyền kỳ, hôm nay lão nhân đã ít được ai biết đến, nhưng tầm ảnh hưởng vẫn trải rộng toàn bộ Hoa Hạ.
Xong rồi, lúc này đây hoàn toàn xong rồi, ai cũng cứu không được Dương Phi.
Xoạch, cha Dương Phi trực tiếp ngã đầu lên xe, ngất đi, tức giận đến công tâm.
Mà bên trong Cục Dị Năng, trong một phòng nhỏ đóng kín, Diệp Lăng nhìn Dương Phi ngồi đối diện, hai tay hai chân đều bị khóa lại, cười lạnh một tiếng: "Mày làm chuyện mất hết tính người, không ai có thể cứu mày!"
"Rốt cuộc mày là ai! Mày có biết tao là ai không, tao cho mày biết mày mà đụng đến tao thì giống như chọc thủng trời vậy!"
Giọng nói của Dương Phi hơi khàn khàn, thấp giọng quát, đối diện Diệp Lăng lại nhún vai trả lời: "Thật ngại quá, con người của tao, rất thích chọc thủng trời."
"Bọn mày có chứng cứ gì bắt tao! Không có chứng cứ, bọn mày không thể bắt tao, lập tức thả tao ra, thả tao ra!"
Đột nhiên Dương Phi nóng nảy rống lên, vẻ mặt tràn đầy dữ tợn, một bên Diệp Lăng cũng nở nụ cười: "Mày gấp cái gì, chứng cứ nên có thì sẽ có, không thể thiếu, mày yên tâm đi."
Mười phút sau, Hoàng tổng và một người đàn ông trung niên đi tới, hai người đều cúi đầu, không dám nhìn Dương Phi, giống như trong lòng có quỷ, là biểu hiện của chột dạ.
"Chắc mày biết hai người này, người này chính là khu trưởng quản lý con sông chỗ mày gây án kia, rất trùng hợp, gã cũng bị bắt, giống như mày."
"Còn người này là Hoàng tổng, là chủ tịch của cái khách sạn kia, cho nên tao nghĩ chắc mày cảm thấy quen bọn họ hơn tao, ah tất nhiên, khi mày thấy hai người bọn họ, hẳn đã hiểu được, mày xong rồi."
Dương Phi ngẩn ra, choáng váng, nhìn hai người ở trước mắt này, lập tức nghiến răng nghiến lợi quát: "Hai mày là tên hỗn đản! Cũng dám bán đứng tao, tao sẽ không tha cho bọn mày, không tha cho bọn mày đâu!"
"Tha hay không tha không phải chỉ dựa vào lời mày nói, chẳng qua mày trước hết nên nghĩ kỹ đi, mình còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành, tao có thể truyền lời cho người nhà của mày."
"Ồ đúng, ở nơi này buổi tối rất lạnh, mày ở chỗ này nên cẩn thận một chút, mày làm chuyện trái lương tâm gì chính mày hiểu rõ, không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ thần gõ cửa."
Nói xong, Diệp Lăng mang theo hai người kia xoay người rời đi, chỉ còn lại có Dương Phi đang điên cuồng gào thét.
Buổi tối, vô cùng lạnh lẽo, vừa mới qua nửa đêm, Dương Phi đang ngủ bò trên bàn đột nhiên tỉnh lại, gã trừng lớn con mắt, cảm giác cả người đều lạnh lẽo.
Sắc mặt của gã lập tức thay đổi, mà trong phòng đóng kín này lại nghe được một chút tiếng gió thổi, quan trọng hơn chính là, gã cảm giác trước mắt mình xuất hiện một đạo bóng trắng.
"Ai! Là ai đang làm trò quỷ, xuất hiện cho lão tử, mau xuất hiện, đừng ở đây giả thần giả quỷ!"
Dương Phi điên cuồng hét lên, nhưng lập tức, tròng mắt của gã muốn rớt ra ngoài. Ở trước mắt gã, một cô gái mặc quần áo màu trắng, phía trên loang lổ vết máu, trên khuôn mặt tái nhợt tràn đầy sát khí.
"Vương... Vương Hi! Không, đừng giết tôi, tôi sai rồi, tôi sai rồi!"
Đứng ở đối diện, chính là Vương Hi, kẻ thù gặp nhau đặc biệt đỏ mắt. Vương Hi không nói nhiều với Dương Phi, trực tiếp điên cuồng vọt tới, oán hận nhào tới kẻ thù.
A!
Bên trong gian phòng, ngay lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết, thê thảm vô cùng.