Không phải không bị báo ứng, mà là chưa tới lúc!
Dương Phi chết rồi, đã chết vào buổi tối trong căn phòng đó. Ngày hôm sau bác sĩ xét nghiệm cho ra kết luận, gã do bị khiếp sợ quá lớn, trái tim đột nhiên dừng đập dẫn đến tử vong.
Mà Cục Dị Năng cũng lấy ra tất cả các video giám sát trong buổi tối hôm đó, khẳng định không có bất kỳ người nào tiến vào phòng giam giữ Dương Phi.
Người giúp đỡ Dương Phi mở con đập xả nước xuống con sông kia, bị bắt vì tội bỏ rơi nhiệm vụ tạo thành cái chết của người khác. Hơn nữa cuối cùng còn điều tra ra được không ít chuyện xấu thối nát, ví dụ như tham ô.
Người này cũng bị phán tù chung thân, tịch thu toàn bộ tài sản, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm, chết thảm ở trong tù.
Còn vị Hoàng tổng kia thì bị phán hai năm tù vì tội bao che, nghĩ đến hắn ta có công tố cáo, cho nên hắn ta sẽ được chấp hành chính sách hậu đãi ở bên ngoài.
Mà Biện Kinh, cũng vào khoảng thời gian tiếp theo xảy ra thay đổi long trời lở đất. Dương gia xuống dốc, bị vô số con sói nhìn chằm chằm, chuẩn bị nuốt trọn.
Tất nhiên, những chuyện xảy ra kế tiếp này, bọn Diệp Lăng không chú ý, cũng không muốn chú ý.
Vào ngày thứ ba, bọn họ chạy đến nhà mẹ Vương Hi nhìn đứa nhỏ lẻ loi kia. Đứa nhỏ này thật đáng thương, không có cha mẹ, chỉ có thể sống với ông bà ngoại, một đôi mắt vô thần, hình như đang nói nó nhớ mẹ cha.
Vương Hi vất vưởng đi theo, nhìn đứa con của mình lần cuối, cô ta khóc tối tăm mặt mày, kém chút hiện ra nguyên hình, may mà Diệp Lăng kịp thời ngăn cản.
Cuối cùng, Vương Hi vẫn đi đầu thai, dù sao cái chết của cô ta đã được ghi vào sổ sinh tử, cho nên mặc kệ thế nào, cô ta không thể tiếp tục ở lại thế giới này nữa.
Trên con đường cao tốc Biện Kinh, đám người Diệp Lăng vẫn còn thổn thức: "Em thật sự không biết, người dưới gầm trời này đến cùng là nghĩ muốn thế nào."
"Vì sao lại có một người đàn ông như chồng của Vương Hi vậy, đó chính là vợ của hắn ta, vì tiền, hắn ta có thể bán vợ của mình!"
"Chẳng lẽ cuộc sống tốt đẹp lúc trước vẫn chưa đủ sao, cho dù muốn đi lên, cũng phải dựa vào chính bản thân mình, chứ không phải bán vợ để đoạt được tài phú!"
"Còn Dương Phi kia, gã đúng là một tên súc sinh, không nói chuyện gã giết chết Vương Hi và chồng cô ta, chỉ riêng việc gã làm chuyện kia với thi thể Vương Hi, đã đủ cho gã bị bắn chết trăm lần."
"Một loại gạo nuôi trăm người, trong rừng lớn loài chim nào cũng có, cho nên nói, không cần phải xen vào nhiều chuyện như vậy, làm xong chuyện của chúng ta là được."
"Còn như đứa con và gia đình của Vương Hi, mỗi năm anh sẽ lấy danh nghĩa của tập đoàn Hoa Mỹ viện trợ cho họ, hy vọng đứa trẻ số khổ này, sau khi lớn lên sẽ trở thành một người đàn ông đội trời đạp đất."
"Trải qua đau khổ, mới có thể tung hành trời đất."
Mấy người rời khỏi Biện Kinh, sau ngày kia đi xem đứa con của Vương Hi, thì đến Đại Tướng Quốc Tự, Thanh Minh Thượng Hà viên dạo chơi một phen rồi mới rời đi.
Trạm kế tiếp của bọn họ chính là Thiếu Lâm Tự nổi tiếng trong và ngoài nước kia, là nơi dùng làm bối cảnh cho các cảnh quay của các bộ phim chủ đề Phật giáo Hoa Hạ.
Mười ba côn tăng cứu vua Đường, mọi loại công phu võ thuật đều khởi phát từ Thiếu Lâm, cái gì mà hòa thượng quét rác, Đại Hoàn Đan, Dịch Cân Kinh, từng chuyện truyền kỳ như thế, đều có quan hệ với Thiếu Lâm Tự.
Qua hai giờ, mấy người đã tới nơi, lúc này đã là ban đêm, mệt nhọc mấy ngày, mấy người tìm một quán trọ ở chân núi thoải mái ngủ đến bình mình
Đông, đông, đông...
Từng tiếng chuông chậm rãi vang lên, dập dờn bên trong đoàn núi, người nghe xong, hình như im lặng hơn rất nhiều, giống như tiếng chuông này mang theo một ma lực nào đó, có thể gột rửa tâm hồn của con người.
Diệp Lăng đang ngủ trong gian phòng của quán trọ, bị tiếng chuông làm cho thức dậy đầu tiên, bên cạnh Mạc Tư Thanh xoa con mắt ngồi dậy, miệng lẩm bẩm: "Anh làm cái gì vậy, người ta đang ngủ mà."
Diệp Lăng nhìn Mạc Tư Thanh mặc bộ đồ ngủ lộ ra nửa người, lập tức cười hì hì, trực tiếp nhào tới, làn da nhẵn nhụi làm cho Diệp Lăng cảm thấy một cỗ thoải mái.
"Ai ai anh làm gì đấy cút ngay, tên súc sinh này, thánh địa Phật Môn, anh làm gì đó, ưm... Anh... Anh tên háo sắc này, nhẹ chút."
Nhất thời cả phòng tràn ngập hơi thở xuân sắc, còn có loại hơi thở khác tràn ngập đến, Mạc Tư Thanh gắt gao quấn triền trên người Diệp Lăng.
Một màn trắng nõn như ngọc kia, làm cho cả phòng trạng ngập một loại mị thái, khiến người ta say sưa.
Nửa giờ sau, mấy người đi ra khỏi quán trọ, nhìn đoàn người chật chội dưới chân núi mà ngây người, đây là ý gì, sao lại nhiều người như vậy?
"Cụ ơi, sao ngày hôm nay lại nhiều người như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì sao?"
Diệp Lăng đi tới bên cạnh một cụ già bán hương hỏi, cụ già râu tóc bạc phơ mỉm cười trả lời: "Ngày hôm nay có pháp hội, có rất nhiều chủ trì của chùa miếu lớn tới, cùng với Thích hòa thượng liên hợp tổ chức pháp hội này. Cho nên mới tới nhiều tín đồ như vậy, ông cho các cháu biết, trong này còn có người nước ngoài đó."
Pháp hội?
Trách không được lại đông như vậy, Diệp Lăng gật đầu, pháp hội có tính chất rất đặc biệt, là một nghi thức đặc biệt nhất của tông giáo, rất long trọng, rất tôn nghiêm.
Làm một tín đồ phải đi tới đây thật sớm cũng chẳng có gì lạ cả, nếu đã tới, vậy cũng không thể ngại nhiều người mà không đi. Bốn người xếp hàng mua vé lên núi.
Bốn người đi theo phía sau dòng người, xếp hàng ngay ngắn nửa giờ mới mua được vé, sau đó họ theo các tín đồ bước lên núi.
Thiếu Lâm Tự, bởi vì nằm trong núi Thiếu Thất, Tung Sơn nên mới có tên này. Độ cao hơn một ngàn bốn trăm mét so với mặt nước biển, không tính là một ngọn núi quá cao, nhưng cũng không thấp.
Đường đi gập ghềnh, phong cảnh ở hai bên núi rất xinh đẹp, những tảng đá có hình thù kỳ lạ nằm san sát nhau, khắp núi đều là các tín đồ mang theo lòng chân thành đi đến tòa bảo tự Phật giáo trên đỉnh núi kia.
"Thiếu Lâm Tự là do tổ tiên Thiền Tông Phật giáo truyền từ thời nhà Hán, ở trong Phật giáo có địa vị không thể xem nhẹ, Chỉ là ở thời Dân Quốc, một ngọn lửa lớn thiêu hơn phân nửa Thiếu Lâm Tự, bên trong gần sáu ngàn cuốn văn thư vô giá đều bị phá hủy."
"Đến tới thời kì Dân Quốc, nhà sư của Thiếu Lâm Tự lại bị ép hoàn tục, cho đến sau này, Thiếu Lâm Tự mới lại được các tín đồ và các nhà sư xây dựng lại."
"Chỉ là văn vật lịch sự vốn được lưu lại từ xưa đã ngày càng ít, thứ duy nhất còn chân thật chính là rừng bia đá phía sau núi."
Ở đường trên, đám người Diệp Lăng có thể nghe rõ ràng những lời giới thiệu lịch sử của Thiếu Lâm Tự từ mấy người hướng dẫn viên du lịch của các đội nhỏ kia, cũng có không thiếu những tin đồn thú vị về Thiếu Lâm Tự hay những câu chuyện truyền kỳ.
Ở chỗ này, đặc biệt là đàn ông, lòng hiếu kỳ càng mạnh, bởi vì mặc kệ người đàn ông nào, sinh ra ở thời đại nào, trong lòng đều có một giấc mơ hành hiệp trượng nghĩa, mộng làm đại hiệp.
Mà trong đó, ở đây thoải mải giấc mơ trong lòng bọn họ ở trình độ nhất định, dù sao cái nơi sinh ra võ thuật này, chính là thần của thần.
Tất nhiên, Diệp Lăng vẫn biết, võ thuật Thiếu Lâm rất mạnh, chỉ là ở chỗ này gần như không thấy được, bởi vì cao tăng chân chính cũng chính là võ tăng, đều sống ở sau núi. Đây mới thật sự là cổ địa của bảo tự, là thánh địa tập võ tham thiền Phật giáo được lưu truyền từ thời cổ đại cho đến nay.