Không mất quá nhiều thời gian, bốn người Diệp Lăng trong lúc vô tình đã vượt qua rất nhiều du khách, leo đến đỉnh núi đi tới trước cửa chùa có cảnh cửa sơn đỏ thẫm.
Lúc này hai hàng tiểu hòa thượng mặc tăng y, tay nâng Sâm La Hoa Cái Tán, khẽ ngâm a di đà phật, chậm rãi đi tới hai bên.
Sau khi các tiểu hòa thượng đứng ngay ngắn, đầu tiên là hai hòa thường cầm hai cái mõ và bát vàng đi ra, nhẹ nhàng gõ Phật Kinh, nhắm mắt nhỏ giọng niệm.
Sau đó, từng hòa thượng mặc áo cà sa màu đỏ đi ra, tay cầm Phật châu, sắc mặc trang trọng nghiêm túc, những người này đều là cao tăng đến từ các nơi, vừa mới làm xong pháp hội.
"Đợi đã, tôi cảm giác có vẻ bọn họ thực sự có bản lĩnh, không giống như những lời mục nát mà trên mạng nói."
Mạc Tinh bĩu môi nói, ở đối diện một đám tiểu hòa thượng và nhà sư trước đều cúi đầu niệm nhỏ Phật hiệu, mỗi một âm thanh, giống như có thể làm cho người ta tĩnh tâm, gột rữa vài phần tâm tính nóng nảy.
Một bên Diệp Lăng cũng gật đầu, nghiêm túc nói: "Trên mạng thủy quân nhiều, người trẻ thiếu hiểu biết cũng nhiều, anh cũng không suy nghĩ một chút, người có thể đứng đầu chùa chiền trông coi Phật giáo truyền từ thời nhà Hán, có thể không có mấy phần bản lĩnh sao?"
Đường đường là Thiếu Lâm Tự, nếu quả thật như thủy quân trên mạng nói, đây cũng quá bôi nhọ chùa cổ uy chấn nghìn năm này rồi.
Lúc này một đám chủ trì phương trượng đều đi tới trước cửa sơn môn, Thích đại hòa thượng cũng đi ra, chắp tay trước người khom lưng với mọi người, mọi người cũng liên tục đáp lễ.
"Phương trượng, lúc này vẫn chưa thấy sư thúc Thích Vũ Kiến đúng là một chuyện đáng tiếc, hy vọng lần sau lại quấy rầy."
"Phương trượng Thích Nhiên, nếu có thời gian, có thể tới chùa của ta đàm luận Phật pháp, tôi nhất định sẽ dẫn các đệ tử đến cửa chùa nghênh đón phương trượng Thích Nhiên."
Chúng phương trượng chủ trì đều liên tục nói, phương trượng Thích Nhiên vội vã quay đầu lại, không dám chậm trễ chút nào, những người trước mắt này, bối phận đều cao đến dọa người, có bối phận với sư phụ của y, không thể phạm sai lầm được.
Đám chủ trì rời đi, chỉ để lại hội trường pháp hội. Bên trong Thiếu Lâm Tự, một cái đài gỗ cao hơn mười thước, đốt một cái đèn chong. Ngọn đèn dầu tỏa ra ánh sáng vào ban ngày, lóe ra ánh sáng yếu ớt, hơn nữa chập chờn trong gió, nhưng lại không có dáng vẻ bị dập tắt.
Thích đại hòa thượng tiễn đám chủ trì kia, trong lúc đi vào chùa thì liếc mắt nhìn Diệp Lăng, mỉm cười, gật đầu tỏ ý với Diệp Lăng.
Diệp Lăng cũng chắp tay trước ngực đáp lễ, mỉm cười: "Phương trượng Thích Nhiên có chút thú vị, bên ngoài nói trên người y đầy mùi tiền, thực ra, tôi thấy y là cao thủ về nghiên cứu lòng người và Phật pháp."
Bốn người không nói chuyện nữa, bắt đầu tiến vào trong Thiếu Lâm Tự, mỗi một điện, bốn người đều sẽ đi vào, chỉ là không bái phật mà thôi.
Tất nhiên không nói đến thân phận Diệp Lăng, coi như Phật Tổ đích thân tới cũng không chịu nỗi cái cúi đầu của hắn, Mạc Tư Thanh là người phụ nữ của hắn, được hưởng địa vị tương đương.
Mà Mạc Tinh lại không nhất định, Phúc La Vương chuyển thế, trên Tiên Giới to lớn kia, cái đầu của cậu ta chứa đầy phúc trạch bổng lộc và chức quyền lớn, sợ rằng người này quỳ xuống bái một cái, tượng Phật vỡ toang thì lại xảy ra chuyện lớn.
Điện Long Vương, tượng đá khắc mặt Đạt Ma, tháp lâm( quần thể mô hình tháp của nhữwFHwyẊng người tu hành), tràng luyện võ cổ đại, cùng với các loại đại điện, trong đó để cho bốn người đặc biệt đi tới, chính là Tàng Kinh Các.
Bên trong Tàng Kinh Các được xưng là nơi cất giấu tám trăm vạn cuốn kinh văn, tất nhiên, khẳng định con số này là giả, chỉ sợ vào thời Đường Phật giáo phát triển nhất, cũng không vượt qua con số này.
Bốn người Diệp Lăng đi dạo bên trong Tàng Kinh Các muốn tìm cuốn sách võ hiệp trong thế giới thần kì như Dịch Cân Kinh, Đại Hoàn Đan, chỉ là đáng tiếc, cuối cùng cũng không thấy bóng dáng.
Nhưng thật ra vừa vào Tàng Kinh Các Mạc Tinh liền nhìn thấy một hòa thượng râu tóc bạc phơ đang cầm chổi quét rác, cậu ta trực tiếp chạy đi tới, kéo lấy tay của hòa thượng cười hì hì.
Dọa hòa thượng già này sợ nhảy dựng, cho rằng là tên bệnh tâm thần không biết chạy đến từ đâu, vội vã cầm cái chổi hỏi han: "Vị thí chủ này, có chuyện gì không?"
"Hì hì, hòa thượng quét rác đúng không? Coi như tôi tìm được rồi, nghe đại danh đã lâu, cao thủ thần bí có võ công mạnh nhất của Thiếu Lâm Tự!"
Diệp Lăng, Lý Kỳ và Mạc Tư Thanh lập tức ngẩn ra, mẹ kiếp, có phải người này xem nhiều Thiên Long Bát Bộ quá không, điên rồi sao.
Hòa thượng già cầm cái chổi vừa nghe như vậy, càng cẩn thận hơn: "Thí chủ, nơi này là Thiếu Lâm Tự, cũng xin tự trọng, bần tăng chính là một hòa thường quét rác, không biết võ công, còn xin thí chủ tự trọng."
Vừa nói xong, hòa thượng già liền vội vàng muốn đi, Mạc Tinh bĩu môi đen mặt lại: "Ai, thế ngoại cao nhân đều có loại phong thái khiêm tốn như vậy ư, ông yên tâm, tôi sẽ không dây dưa với ông, tôi chỉ muốn thưởng thức tư thế của cao nhân mà thôi."
"Ai ai, ông đừng đi, cao tăng đừng đi, tôi chỉ muốn ông chỉ điểm cho tôi một chút, tôi cảm giác, tôi đã đi lạc trong thế tục này, không có ông chỉ dẫn, tôi không thể đi khỏi mảnh mê võng này."
Hòa thượng già vừa nghe như thế, lập tức sắc mặt thay đổi: "Mẹ của tôi ơi, bệnh tâm thần."
Nói xong, hòa thượng già liền cầm áo phật, xoay người chạy, bước chân kia rất khỏe mạnh, nhất thời Mạc Tinh cứng đờ: "Không hổ là thế ngoại cao nhân ngay cả chạy bộ cũng thoăn thoắt như vậy, thực sự là bộ pháp đặc biệt, cảm giác như bay."
Một bên Diệp Lăng đen mặt, đi tới bên cạnh Mạc Tinh: "Anh đó, thật là mất mặt, đi nhanh lên, đi với anh đúng là mất mặt xấu hổ."
Bốn người lại chậm rãi đi dạo trong Thiếu Lâm Tự, trong lúc bất chợt bốn người thấy không ít du khách đều chạy đến Đại Hùng Bảo Điện.
"Ai anh bạn, Đại Hùng Bảo Điện sao vậy? Chẳng lẽ có Thần Tích gì đó xuất hiện? Hay là Phật Tổ hiển linh?"
Mạc Tinh trực tiếp kéo một thanh niên lại hỏi, thanh niên nhìn Mạc Tinh một chút bĩu môi nói: "Hiển linh? Hiển linh cái đầu anh á, một người nước ngoài đánh nhau với người của Thiếu Lâm Tự, nghe nói đã đánh bị thương Thập Bát Đồng Nhân của Thiếu Lâm Tự rồi."
Nói xong, thanh niên trực tiếp tránh khỏi tay Mạc Tinh chạy đến Đại Hùng Bảo Điện, con mắt Mạc Tinh sáng lên: "Cái gì? Đánh nhau? Khốn kiếp, không được, tôi phải đi nhìn."
Ba người Diệp Lăng cũng cảm thấy rất hứng thú, chuyện này thật có ý tứ, đánh nhau ở Đại Hùng Bảo Điện, phải biết, đây chính là thánh địa trang trọng nhất trong toàn bộ chùa chiền.
Hơn nữa đây còn là Thiếu Lâm Tự, chưa nghe nói sao, tất cả võ công trên thế giới đều khởi phát từ Thiếu Lâm, dám ở chỗ này ra tay, thật là chán sống rồi. Bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào cũng bị chuyện đánh nhau này mà rước lấy tai họa.
"Mẹ nó, thật là nhiều người, ai nhường một chút nhường một chút, để cho tôi xem với."
Mạc Tinh lập tức chen vào trong đám người, ba người Diệp Lăng cũng theo Mạc Tinh đang giống như con cá chạch trơn trượt chen vào, xuyên qua trở ngại trùng trùng, thành công chen vào bên trong.
Ở trước Đại Hùng Bảo Điện, nhang hương được đốt lên, rất nhiều hương khói lượn lờ, mà ở trước mặt lư hương, 18 vị hòa thượng sắc mặt thống khổ đang nằm trên mặt đất.
Thập Bát Đồng Nhân của Thiếu Lâm Tự cũng không thần kỳ như trong truyền thuyết, tất nhiên 18 người này cũng không thực sự là Thập Bát Đồng Nhân, nhưng Diệp Lăng rất rõ ràng, Thập Bát Đồng Nhân chân chính ở phía sau núi.
Mà ở trước Thập Bát Đồng Nhân này, một tên nước ngoài đến từ đảo quốc mặc quần áo võ sĩ tay cầm đao Nhật Bản đứng đó, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường.
"Công phu Thiếu Lâm thật rác rưởi! Phái Lưu Đao của đảo quốc chúng ta mới mạnh nhất!"