Người này vừa nói như vậy, lập tức người xung quanh đều nóng nảy lên, tròng mắt từng người đều đỏ bừng, chửi ầm lên.
"Cút mẹ nó đi, nói hưu nói vượn, võ thuật Đảo quốc chó má gì đó, cũng không bằng một chút da lông của võ thuật Hoa Hạ tôi."
"Ai nói vậy, chúng tôi phải thừa nhận, video về công phu trên giường đúng là đứng đầu thế giới nhưng về phần công phu chân chính, vẫn là cút mẹ nó đi."
"Dân tộc *, chạy trở về quốc gia của các người đi, Hoa Hạ chúng tôi không chào đón các người, còn dám kêu gào nữa, chúng tôi đánh gãy chân các người, lấy đầu lưỡi của ông ghép lên trứng của ông!"
Trong lúc nhất thời, tên võ sĩ Nhật Bản tay cầm đao kia bị mọi người điên cuồng mắng chửi, đối với chuyện này, lòng người Hoa Hạ trước nay chưa từng đồng lòng như hiện tại.
Mà đang lúc này, phương trượng Thích Nhiên lo lắng chạy tới trước Đại Hùng Bảo Điện, nhìn người đàn ông Đảo Quốc ở đối diện, y hít sâu một hơi, cao giọng niệm một tiếng a-di-đà phật: "Vị thí chủ này, không biết vì sao lại ra tay tàn nhẫn ở trong Thiếu Lâm Tự ta như vậy!"
"Nơi này là nơi đàm luận Phật pháp, không phải là nơi tùy tiện giương oai."
Mấy câu nói này của phương trượng Thích Nhiên lập tức làm cho du khách xung quanh vỗ tay tán thưởng, lời này nói thật tốt, thật tuyệt vời, suy nghĩ một chút cũng phải, người ta chính là một nhân vật nghiên cứu Phật pháp cấp đại tông sư mà.
"Nghe danh công phu Hoa Hạ đã lâu, ngày hôm nay tôi đặc biệt đến đây để khiêu chiến, sự thực chứng minh quả thực các người không được, mười tám người, ngay cả góc áo của tôi cũng không đụng đến được."
"Chẳng qua tôi nghĩ, hẳn Thiếu Lâm Tự các vị vẫn còn có võ tăng khác, gọi ra so tài thử với tôi. Nếu không thì tự động chịu thua, thừa nhận Thiếu Lâm Tự các người không bằng Đảo quốc chúng tôi!"
Tên cầm đao Nhật Bản đến từ Đảo quốc vừa nói ra lời này, lập tức tất cả mọi người đều nóng nảy, CMN, sao trong lời này đã xoay chuyển đến độ cao tầm quốc tế rồi.
"Phương trượng Thích Nhiên, lên đi... Gọi các võ tăng của chúng ta ra, dạy dỗ thật tốt tên hỗn đản này!"
"Đúng vậy phương trượng Thích Nhiên, chúng tôi ủng hộ ngài, chơi chết tên nước ngoài chết tiệt này, ai bảo gã đến Thiếu Lâm Tự Hoa Hạ ta giả bộ tài giỏi, đập nát mai rùa đen của hắn!"
Phương trượng Thích Nhiên nghe được quần chúng mạnh mẽ nói như vậy cũng cắn răng, nếu như thế, vậy đánh đi. Mặc dù Thiếu Lâm Tự là nơi truyền bá Phật pháp, thế nhưng cũng tuyệt đối không cho phép một tên Đảo quốc khiêu khích.
"Được, nếu như vậy thì mời thí chủ dời bước đến đài luyện võ, nơi này là Đại Hùng Bảo Điện, là nơi Phật Tổ, không chấp nhận bất kỳ kẻ nào đến ồn ào đánh nhau!"
Phương trượng Thích Nhiên chậm rãi nói, đối diện người đàn ông Đảo Quốc gật đầu, gã muốn ép Thiếu Lâm Tự ra tay, hiện tại nguyện vọng đã thành, như vậy đi đâu đánh nhau cũng giống nhau.
Đoàn người đông nghìn nghìn đi đến đài luyện võ mà phương trượng Thích Nhiên nói, một đám người đều vô cùng kích động, trong đầu đều nghĩ đến tràng cảnh rung động tâm can trong chốn giang hồ dưới ngòi bút của Kim Dung.
"Diệp Lăng, cậu nói Thích đại hòa thượng Nhiên có thể tự lên đài hay không? Tôi nhìn y không có chút sức chiến đấu nào, nếu phái người nào lên sân khấu thì có thể thắng không?"
Mạc Tinh cũng hết sức quan tâm chuyện này, Mạc Tư Thanh và Lý Kỳ cũng tràn ngập tò mò, chiến đấu này, đoán chừng chắc giống người trong giang hồ quyết đấu, chỉ nghe mà đã làm cho lòng người sôi trào.
"Phương trượng Thích Nhiên sẽ không lên, y không có tu vi, nếu như là đấu Phật pháp, như vậy mười tên Đảo quốc cũng không phải là đối thủ của y."
"Đoán chừng đám người phía sau núi Thiếu Lâm Tự sẽ ra mặt, võ sĩ Đảo quốc trước mắt này là cường giả Tiên Thiên, vốn người bình thường không phải là đối thủ của gã."
Diệp Lăng chậm rãi nói, Tiên Thiên Cảnh, đây chính là người đáng sợ nhất trong thế tục, người như thế, ở trong mắt người bình thường, gần như chính là tồn tại vô địch.
"Cái gì! Tiên Thiên Cảnh? CMN, nếu không để ông đây đi lên dạy dỗ gã một chút, dám đến Hoa Hạ làm càn, tôi cũng phải học ông nội, đánh mấy tên tiểu quỷ nước ngoài này trăm roi, để cho bọn họ khắc cốt ghi tâm!"
Mạc Tinh kéo tay áo quát, muốn học ông nội hào hùng vạn trường, rong ruổi trên chiến trường, chỉ tiếc sinh ra không đúng thời đại.
Diệp Lăng khoát tay áo, ý bảo cậu ta đừng làm loạn, đây là chuyện liên quan đến vinh dự Thiếu Lâm Tự, không chấp nhận những người khác nhúng tay vào, thực sự nếu có lúc chống lại không được, Diệp Lăng sẽ lên ngăn cản.
Đài luyện võ còn được gọi là đài diễn võ, bình thường một ít hoạt động biểu diện võ thuật đều được tổ chức ở đây, sân ở đây rất rộng, rất thích hợp quyết đấu đánh lôi đài.
Võ sĩ Đảo quốc đứng trong đài luyện võ, tay phải nắm đao Nhật Bản, một làn gió nhẹ xét qua xung quanh thân thể của gã, mang theo hơi thở làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.
Mà đang lúc này, đột nhiên từ trong đám người đi ra bốn người đàn ông mặc đồ võ sĩ, trên đầu buộc khăn màu trắng, bốn người nâng một tấm biển, phía trên viết hai chữ to, hèn nhát!
"Nếu như Thiếu Lâm Tự thua, như vậy tấm biển này sẽ tặng cho các người, tất nhiên tấm biển này là do tôi mang đến đây thì sẽ không chuẩn bị lấy về, nhất định sẽ tặng cho các người!"
Võ sĩ cầm đao Nhật Bản chậm rãi nói, lập tức những du khác đứng xung quanh đều tức giận, một đám người đều nghiến răng nghiến lợi, vì tức giận mà khuôn mặt trở nên đỏ hồng.
"CMN, tôi phát hiện Đảo quốc các người sao lại không biết xấu hổ như vậy, có phải chỉ biết nói chuyện vớ vẩn không, hèn nhát? Hèn nhát cái em gái các người!"
"Ông đây cũng sẽ đưa các người một tấm biển, thổi tiêu vô địch thiên hạ, nghệ thuật thổi tiêu tuyệt đỉnh không ai địch nổi!"
"Mẹ hỏi tôi tại sao uống nước vẫn luôn nhìn ông, tôi CMN muốn uống nhiều nước để dùng nước tiểu dìm chết ông!"
Phương trượng Thích Nhiên nhìn thấy tấm bản này cũng nghiến răng nghiến lợi, lập tức y lại bình phục tinh thần, y là phương trượng, y là trụ cột tinh thần của Thiếu Lâm Tự, y tuyệt đối không thể dao động.
"Tôi nói này phương trượng, võ tăng của các người đâu, nhanh gọi ra, gọi nhanh lên một chút!"
Tên võ sĩ Đảo quốc kia rõ ràng đang nóng vội hưng phấn, mà đúng lúc này, trong đám người chen chúc, một tiểu hòa thượng xinh đẹp hơn hai mươi tuổi chậm rãi đi ra.
Dáng vẻ của tiểu hòa thượng này rất xinh đẹp, khuôn mặt mỉm cười, làm cho người nhìn vào liền bình tĩnh lại, không ít cô gái nhìn thấy cậu đều nhộn nhạo trái tim.
Phương trượng Thích Nhiên nhìn thấy tiểu hòa thượng này thì vội vã đứng lên, chắp tay trước ngực: "Thích Nhiên bái kiến sư thúc."
Xôn xao!
Mọi người đều choáng váng, khá lắm, chỉ là một tiểu hòa thượng lại có bối phận lớn như vậy, thậm chí ngay cả phương trượng Thích Nhiên cũng phải cung kính kêu một tiếng sư thúc?
Diệp Lăng nhìn thấy tiểu hòa thường này thì liền vui vẻ, người này không bình thường nha, tuổi còn trẻ mà đã có tu vi Tiên Thiên Cảnh, hơn nữa đã bước nửa bước vào cảnh giới Kim Đan Kỳ, không bình thường không bình thường.
Tiểu hòa thượng gật đầu với Thích Nhiên, sau đó chắp tay trước ngực hơi khom lưng về phía tên võ sĩ Đảo quốc kia.
"Thiếu Lâm Tự to lớn, vậy mà lại để một đứa trẻ đi ra so tài với tôi, thật nực cười, các người đây là có tiếng không có miếng, hay là tới để giả thần giả quỷ?"