Đột nhiên xuất hiện một tiểu hòa thượng, làm cho võ sĩ Đảo quốc cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Tôi là tới khiêu chiến, Thập Bát Đồng Nhân của các người ở trước mắt tôi cũng không chống đỡ được mấy chiêu, CMN cuối cùng lại gọi một tiểu hòa thượng đến.
Tuyệt đối vũ nhục, vũ nhục lớn nhất, chẳng lẽ muốn phái một người trẻ tuổi, để cho gã thủ hạ lưu tình?
"Thí chủ, mời ra tay."
Tiểu hòa thượng mỉm cười, vẫn chắp tay trước ngực, trên người không có chút tình cảm giao động nào, giống như là một cái cây già, mọc rễ nảy mầm.
"Định lực thật mạnh, hay có lẽ cậu ta có đủ tự tin, nếu không, không có khả năng không có chút gợn sóng như vậy."
Diệp Lăng cũng khen ngợi, tiểu hòa thượng này không đơn giản, xem ra võ sĩ Đảo Quốc ở đối diện kia phải chịu khổ, phải thua rồi.
Võ sĩ Đảo quốc cười dữ tợn: "Nếu như vậy, vậy đừng nói tôi đây ỷ lớn hiếp nhỏ, nhớ kỹ, tôi tên là Yamamoto Isoroku, đến địa ngục rồi, đừng quên báo tên của tôi."
"A di đà phật, sau khi tiểu tăng chết sẽ tiến vào tây phương cực lạc, còn thí chủ thì chắc sẽ xuống địa ngục, chúng ta đạo bất đồng, mưu bất đồng, cũng không cần phải nói dối như vậy."
Tiểu hòa thượng mỉm cười, mọi người đều sững sờ, sau đó lập tức ha ha, tiểu hòa thượng đùa tốt đó, một câu nói đã khiến cho cái tên Yamamoto Isoroku tức đỏ mặt.
"Hừ, tôi đúng là muốn nhìn một chút, miệng của cậu lợi hai hay đao của tôi lợi hại!"
Vừa dứt lời, đột nhiên Yamamoto Isoroku vọt một cái, thân thể giống như một đạo sấm sét, hai tay nắm chắc đao Nhật Bản, điên cuồng chém một đao về phía tiểu hòa thượng ở đối diện.
Xôn xao, đao này giống như chặt đứt dòng nước, một đạo hạ xuống, ngay cả không khí cũng có chút đọng lại.
Ahhh, du khách xung quanh đều khẩn trương, trơ mắt nhìn tiểu hòa thượng trước mắt này, muốn nhìn cậu làm sao hóa giải một đao hung ác này.
Tiểu hòa thượng đối mặt với đao hung ác độc địa này của Yamamoto Isoroku thì cười khẽ, bước ra một bước, thân thể giống như một con bướm, nhẹ nhàng di chuyển, hơi nghiêng một cái, trực tiếp tránh thoát một đao hung ác tàn nhẫn kia.
Đao Nhật Bản chém xuống từ phía trên mặt của tiểu hòa thượng, mang theo sát khí đáng sợ, chỉ là một đao này đã chém vào không khí.
"Hay!"
"Chính là như vậy, đánh chết cái tên khốn này, dám đến Thiếu Lâm Tự chúng ta khiêu khích, thật không biết cha mẹ gã là ai!"
Lập tức người xung quanh đều vang lên tiếng ủng hộ vang dội, nhưng mà vào lúc này, sắc mặt Yamamoto Isoroku chợt thay đổi, rồi sau đó cổ tay gã đưa ngang một cái, bả vai phát lực.
Bá, bả đao Nhật Bản trực tiếp chém ngang đến tiểu hòa thượng, một màn này đã hù dọa tất cả mọi người, một đao này quá nhanh, xuống đao thật tàn nhẫn.
Diệp Lăng mỉm cười, một đao này nhìn như hung mãnh, chỉ tiếc trăm ngàn chỗ hở, chắc sẽ không có vấn đề gì với tiểu hòa thượng.
Quả nhiên, tiểu hòa thượng vẫn cười như hoa nở, bỗng nhiên đưa bàn tay ra, giống như lôi hỏa, trong nháy mắt đã đi tới gần Yamamoto Isoroku.
Đùng một tiếng, Yamamoto Isoroku đã bị trúng một kích toàn lực của tiểu hòa thượng, sức mạnh của một chưởng này không nhỏ, trực vỗ rớt đao Nhật Bản của võ sĩ Đảo quốc.
Ầm một tiếng, đao Nhật Bản trực tiếp rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh đinh đương, Yamamoto Isoroku choáng váng, mà lúc này tiểu hòa thượng đã mạnh mẽ đánh tới.
Ba, mũi chân điểm nhẹ xuống đất, thân thể tiểu hòa thượng bay lên trời, nhẹ nhàng bay lên giống như chim yến vậy.
Hoắc, mọi người đều kinh ngạc kêu lên, quá giỏi, CMN đây mới là công phu, mấy nhân vật múa võ trong mấy bộ phim kia, hoàn toàn chính là khoa chân múa tay.
Phanh, cước thứ nhất đá trúng ngực của Yamamoto Isoroku, thân thể Yamamoto Isoroku chấn động, trong mắt lóe lên vẻ không thể tin được.
Ngay sau đó, hai chân tiểu hòa thượng giống như trở thành ảo ảnh, mũi chân điểm liên tục xuống đất, thân thể vậy mà bay ngang trên không trung.
Ba ba ba, thanh âm trầm muộn nổ vang trong lồng ngực của Yamamoto Isoroku, mỗi một lần tiểu hòa thượng điểm mũi chân một cái, thân thể Yamamoto Isoroku liên tục lui về phía sau.
Tất cả mọi người xem đến ngây người, một màn này làm cho bọn họ khó mà quên được, đây quả thực là Phật Sơn Vô Ảnh Cước, tất nhiên đặc sắc hơn trong phim nhiều.
Rốt cuộc, sau khi liên tục điểm mũi chân mười cái, tiểu hòa thượng ngừng lại, thân thể vững vàng rơi xuống đất, sau đó chắp tay trước ngực, hơi khom lưng về phía Yamamoto Isoroku ở đối diện.
Phù phù một tiếng, Yamamoto Isoroku ầm ầm lui về phía sau, phun một ngụm máu tươi, con mắt trợn trắng, trực tiếp ngất xỉu.
"Hay, đánh quá đẹp, ha ha, tiểu hòa thượng uy vũ, về sau tôi sẽ là fan của cậu, là người ái mộ của cậu!"
"Mẹ hỏi tôi vì sao quỳ với Thiếu Lâm Tự, đó là bởi vì tôi sùng bái, sùng bái tiểu sư phụ này!"
"Tiểu hòa thượng, tôi yêu cậu, quá bạo lực, quá cường đại, đánh chết lũ đảo quốc kia đi!"
Trong nháy mắt, toàn bộ mọi người đều hưng phấn, cười ha ha, lúc trước không ít người lấy điện thoại ra quay lại đoạn lúc nãy, trong phút chốc đã gửi đi, còn viết xong tiêu đề luôn.
Tiểu sư phụ Thiếu Lâm, mạnh mẽ đánh bại tên võ sĩ Đảo quốc vô sĩ, liên hoàn chân trong truyền thuyết thật sự tồn tại, thật là 666!
"Tiểu Tinh, cậu ấy thật đẹp trai!"
Hai mắt Lý Kỳ phát sáng, tiểu hòa thượng này thực sự quá xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn cả con gái nữa, hơn nữa da thịt nhẵn nhụi, nụ cười khẽ giống như gió xuân vậy.
Một bên Mạc Tinh lại nghiến răng nghiến lợi: "CMN, chỉ là hòa thượng mà thôi, chẳng lẽ còn có thể cùng người khác sinh khỉ con à!"
Đứng trên đài phương trượng Thích Nhiên mỉm cười: "Người xuất gia lòng dạ từ bi, vị thí chủ này thất bại, cũng xin có người gọi xe cấp cứu đến, Thiếu Lâm Tự tôi nguyện ý nhận tất cả phí chửa trị."
"Phương trượng, để cho gã tự lăn lộn đi, tiền chữa bệnh cái gì, gã tới khiêu khích, trong pháp luật nước ta có quy định, phàm là khiêu khích, đánh gãy hai chân, phế đi của quý cũng không phạm pháp!"
"Của quý? Thôi bỏ đi, người gầy như cây tăm vậy, ai không có mắt đi bẻ gãy mệnh căn của gã."
"Nói cũng phải, người Đảo Quốc tự đại không biết xấu hổ, còn muốn giả bộ mạnh mẽ không? Tới giả bộ trước mặt ông đây, gã còn chưa đủ tư cách!"
Du khách xung quanh đều hưng phấn, nhiệt huyết sôi trào, mà ở đối diện tiểu hòa thượng cũng mỉm cười nói với mấy vị võ sĩ Đảo quốc còn lại: "Tấm biển kia không thuộc về Hoa Hạ chúng tôi, từ đâu tới, trở về nơi đó đi."
Ha hả, nhìn đi, nhìn đi, tiểu hòa thượng mới là người giả trang tốt nhất, trong lời nói giấu đao, một lời hai ý nghĩa.
Ý tứ rất rõ ràng, tấm biển hèn nhát của các người, vẫn nên lấy về đi, các người không được, không nhìn thấy người các người dẫn đến đã bị ngất xỉu, đã hoàn toàn tê liệt rồi sao.
Nhìn lại các người một chút đi, đoán chừng kết cục sau này cũng là cái dạng này, tạm biệt, đừng náo loạn nữa.
Mà trong lúc này, đột nhiên có một người đàn ông trung niên đi đến, chân mang guốc gỗ, trên người mặc ki-mô-nô, bên hông khoác một bả đao Nhật Bản.
Khuôn mặt uy vũ, gió nhẹ thổi qua, thổi bay ống tay áo trống rỗng của gã, một cánh tay của gã đã không còn, là một người tàn tật.
"Hai mươi năm, ta lại trở lại rồi!"
Nam tử đi tới bên cạnh Yamamoto Isoroku, nhìn cái tên bi thảm đang nằm trên mặt đất này, cười lạnh một tiếng.
"Là ngươi ra tay?"