Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 642 - Chương 642: Người Cụt Một Tay.

Chương 642: Người cụt một tay.

Đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên khiến cho sắc mặt tiểu hòa thượng ngưng trọng vài phần, người trước mặt này không bình thường, riêng khí tức đã làm cho tim của cậu đập nhanh.

"Đúng, là tiểu tăng ra tay."

Tiểu hòa thượng chậm rãi nói, chẳng qua trong mắt lại tràn ngập sự đề phòng, giờ phút này cậu tập trung cao độ mà đề phòng tên này.

"Ha ha! Một tên cụt tay đã tàn phế, còn không về nhà nghỉ ngơi đi, xuất hiện ở đây khoe khoang cái gì."

"Đúng vậy đúng vậy, không thấy cái tên bị phế trên mặt đất sao, chẳng lẽ ông còn mạnh hơn gã?"

"Phế vật cút về Đảo quốc đi, ha ha, nơi này là Hoa Hạ, không phải là nơi mà các người có thể phách lối. Tiểu hòa thượng, dạy dỗ ông ta cho tốt, để cho ông ta biết công phu Thiếu Lâm có bao nhiêu mạnh mẽ!"

"Tiểu hòa thượng phải bại, tên cụt tay kia có tu vi Kim Đan trung kỳ."

Diệp Lăng liếc mắt liền nhìn thấy sự không bình thường bên trong, tên cụt tay Đảo quốc kia có tu vi đáng sợ, Kim Đan trung kỳ, ở thế tục cũng tuyệt đối là cường giả.

Nghe nói như thế, lập tức Mạc Tinh xoa tay như muốn thử: "Vậy thì vừa khéo, một lát nữa nếu tiểu hòa thượng không chống lại được, ông đây sẽ đi lên, để cho bọn họ nhìn, ông đây không phải là kẻ ngồi không!"

Một bên Lý Kỳ lại vội vàng kéo tay Mạc Tinh khuyên can: "Tiểu Tinh, anh đừng cậy mạnh, người ta có đao đó, đao kiếm không có mắt!"

"A...! Em coi thường anh à, anh phải đi lên đó để cho em nhìn rõ, anh chính là lợi hại nhất."

Vừa nói xong, Mạc Tinh liền muốn phóng lên đài luyện võ, kết quả bị Diệp Lăng trực tiếp kéo lại, lắc đầu: "Đừng xúc động, tuy anh có cảnh giới, nhưng không có linh lực, không thi triển thần thông được."

"Hơn nữa người Đảo quốc ở đối diện có thực lực không tầm thường, trong tay có đao, anh đi lên cũng chiếm không được cái tiện nghi gì đâu, anh không có kinh nghiệm chiến đấu gì, lỡ như bị thương sẽ không tốt đâu."

Diệp Lăng chậm rãi nói, Mạc Tinh lại giống như con gà chọi, trực tiếp ngẩng đầu lên: "Lời này của cậu thật là."

Mà vào lúc này, trong đám người có tiếng ồn ào, đám người Mạc Tinh liền vội vàng xoay người nhìn lại, tên Đảo quốc cụt tay kia đã ra tay.

Thân thể nhẹ bay lên, giống như nước chảy mây trôi đi thẳng tới bên cạnh tiểu hòa thượng, cánh tay còn hoàn hảo kia vươn ra, mang theo khí tức đáng sợ.

Sắc mặt tiểu hòa thượng ngưng trọng lại, mũi chân điểm liên tục, thân thể bay lên rồi lui lại về phía sau, nhưng cậu lui càng nhanh, bàn tay của tên cụt tay lại tới càng nhanh.

Tốc độ rất nhanh, từ đầu tới cuối không cho tiểu hòa thượng một chút cơ hội nào, đột nhiên trong lòng tiểu hòa thượng sinh ra sự ác độc, nhất thời tiểu hòa thượng trừng mắt, bỗng nhiên thân thể nhảy, bay thẳng lên bầu trời.

Hai tay tạo thành chưởng, hung hăng đánh tới bàn tay đang vọt đến kia, lực lượng rất lớn, tối thiểu một chưởng này còn có gió nổi lên.

Ba một tiếng, tiểu hòa thượng trực tiếp đánh lên bàn tay kia, thanh âm thanh thúy vang lên, trong lòng mọi người đều vui vẻ, nhưng sau một giây, bọn họ liền ngẩn ra.

Tên cụt tay Đảo quốc kia cười lạnh một tiếng, bàn tay không hề động một chút nào: "Ngươi còn quá non!"

Ầm, tay của người cụt tay nhanh hơn, giống như ngọn lửa rừng rực hung hăng đánh lên lồng ngực của tiểu hòa thượng, trực tiếp đánh bay tiểu hòa thượng.

Ùng ùng, tiểu hòa thượng trực tiếp té trên đất, gạch xanh ở dưới thân bị chấn đến vỡ nát mấy miếng, khuôn mặt trở nên trắng bệch, thân thể chấn động, khóe miệng chảy ra máu tươi.

"Cái gì! Tên phế vật này lại lợi hại như thế? Ngay cả tiểu hòa thượng cũng không phải là đối thủ của gã?"

"Một chưởng? Chỉ bằng chưởng? Tên này thật là đáng sợ quá, lúc nào kẻ tàn tật là lợi hại như vậy, CMN gã nên đi tham gia Olympic cho người tàn tật."

"Người tàn tật? Tôi đây cũng được coi là người tàn tật, tôi bị bệnh nấm móng, là bệnh lây nhiễm, có tính không?"

"Tính, tính chứ, anh không thấy người trâu nhất trong hội tàn tật sao, không phải chỉ là nấm móng sao, CMN vậy mà lại là người tàn tật cấp 10, đùa với tôi à."

Tiểu hòa thượng giãy dụa đứng lên, lau đi máu tươi trên khóe miệng: "Lại đến!"

"Sư thúc!"

Một bên phương trượng Thích Nhiên vội vã lo lắng quát, vị tiểu gia này chính là đệ tử cuối cùng của vị kia, không thể bị thương được, mặc kệ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, y đều không gánh nổi.

Đừng nhìn y phong quang như vậy, nhưng tất cả của y đều là do vị phía sau núi đầy quyền lực kia ban cho. Nếu muốn phế y thì y cũng không có lựa chọn nào khác.

"Đừng nói nữa, ta không thể để sư phụ mất mặt, càng không thể để Thiếu Lâm Tự mất mặt!"

Tiểu hòa thượng lắc đầu, mặc kệ thế nào, cậu không thể thua, hơn nữa, tôn nghiêm của cậu cũng không có phép cậu chịu thua. Càng sẽ không bị một chưởng của lão quái vật trước mặt này bức lui.

"Ngươi không được, tu vi quá yếu, vẫn nên gọi sư phụ của ngươi ra đây đi, đây là ân oán giữa ta và y, không muốn liên lụy đến ngươi."

Người cụt một tay lạnh lùng nói, dừng một chút lại nói: "Hơn nữa, nếu lại ra tay, ta cũng sẽ không lưu tình, đao của ta ra khỏi vỏ là phải dính máu người, không thấy máu không vào vỏ!"

"Đừng nói nhảm, muốn giết ta phải xem ngươi có bản lĩnh hay không!"

Tiểu hòa thượng nói hết lời, cả người giống như một cơn gió, điên cuồng phóng tới tên cụt tay kia. Trong mắt vậy mà xuất hiện một tia sát khí, cùng với người thông minh đẹp trai lúc trước thì giống như hai người khác nhau vậy.

Người cụt một tay cả kinh, chẳng qua vẫn rất ung dung, đột nhiên, người cụt một tay lấy đao ra, tay cầm đao điên cuồng vung vẫy giữa không trung, sau đó bỗng nhiên chém một đao.

Bá, ánh đao đáng sợ, bổ tới tiểu hòa thượng, ánh đao như sấm, như lửa, cuồng mãnh không gì sánh được. Tất cả mọi người đều theo bản năng nhắm mắt lại, thậm chí không dám nhìn.

Tiểu hòa thượng nhìn người cụt một tay xuất đao, cũng hung hãn xông thẳng, không có xu thế lui lại, tốc độ còn nhanh hơn lúc trước. Thân thể hơi nghiêng một cái, cánh tay trái đánh tới người cụt một tay kia.

Mà tay phải, lại hung hăng đánh lên đầu của người cụt một tay kia.

"Được, tiểu hòa thượng thật dứt khoát, đây là muốn lấy bị thương để đổi lấy cái chết của người khác!"

Diệp Lăng híp mắt mỉm cười, tiểu hòa thượng này thật thông minh, lòng dạ cũng rất độc ác.

Chỉ là, Diệp Lăng dám khẳng định, tiểu hòa thượng tuyệt đối không giết được người cụt một tay, mà người cụt một tay kia sẽ cắt cánh tay của tiểu hòa thượng kia như cắt đậu hủ.

Đang lúc Diệp Lăng chuẩn bị ra tay, đột nhiên, một cục đá điên cuồng bay đến, là từ phía sau.

Băng, một tiếng thanh thúy vang lên, đột nhiên người cụt một tay cầm đao Nhật Bản đổi hướng đao, mũi đảo trực tiếp đâm vào không khí.

Mà bàn tay của tiểu hòa thượng thì như suy nghĩ Diệp Lăng bị phần tay áo của người cụt một tay đánh tới.

Phanh.

Người cụt một tay rung bả vai, trực tiếp rung lên lồng ngực của tiểu hòa thượng, trong lúc đó tiểu hỏa thượng trực tiếp bay lên hung hăng đập xuống đất.

Hai mắt tiểu hòa thượng có chút ủ rũ, chỉ là khí tức vẫn nóng nảy táo bạo như trước, lúc này tiểu hòa thượng giống như một sát thần chuyển thế vậy.

"Thích Vũ Kiện, rốt cuộc ngươi cùng bằng lòng đi ra, sợ ta giết đồ đệ bảo bối của ngươi ư?"

Người cụt một tay cười nhạt nói, tên đáng chết này, hai mươi năm trước chém đứt cánh tay của gã, rốt cục đã đi ra!

Tất cả ánh mắt du khách đều tập trung nhìn về phía bên kia. Một hòa thượng già, trên người mặc một cái áo màu xám, trên mặt không có tình cảm gì, lại làm cho người khác cảm thấy như vậy mới là điều hiển nhiên, đang chậm rãi đi tới nơi này.

Bình Luận (0)
Comment