Thích Vũ Kiện, nhân vật cấp bật lão tổ của núi Thiếu Thất, trong chốn võ lâm là người có danh tiếng được mọi người kính trọng.
Tiểu hòa thượng nhìn thấy sư phụ đi ra, vội vàng bò dậy, hơi thở còn rất hỗn loạn, đi tới bên cạnh Thích Vũ Kiện, cúi đầu: "Sư phụ, đồ nhi vô dụng."
"Thắng bại là điều tự nhiên, không cần vướng bận trong lòng, Si Nhi, con lại nhập ma rồi."
Giọng nói của Thích Vũ Kiện mang theo sự tang thương, giống như có thể làm rung động đến trái tim của người khác, hóa thứ tầm thường thành thần kỳ.
Thân thể tiểu hòa thượng chấn động, gật đầu, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt đã tỉnh táo hơn rất nhiều, không còn sát khí tàn bạo nữa, nếu có cũng chỉ là một mảnh trong trẻo.
"Hòa thượng già này thật lợi hại, Phật pháp của ông ta đã đến cực hạn, đây mới thật sự là cao tăng đắc đạo."
Ngay cả Diệp Lăng cũng không khỏi cảm thán, hơn nữa Thích Vũ Kiện này, cũng là lão tổ Kim Đan Kỳ, nhưng cũng chỉ là sơ kỳ đỉnh phong mà thôi, mặc dù là như vậy, cũng có thể được xem là một Tông sư.
"Tham kiến Sư Tổ."
Phương trượng Thích Nhiên vội vã chạy xuống đài, quỳ xuống đất thành kính hô lên, mặt khác một đám hòa thường khác cũng quỳ xuống nghênh đón vị Phật sống trong lòng bọn họ.
"Tham kiến Sư Thúc Tổ, tham kiến Sư Tổ."
Tiếng chào hỏi của các hòa thượng Thiếu Lâm Tự không ngừng vang lên, chẳng qua một ít hòa thượng có bối phận nhỏ, cũng há to miệng nhưng không biết xưng hô là gì.
"Thích Vũ Kiện, rốt cuộc ngươi cũng đi ra rồi, hai mươi năm, ta vẫn tìm cơ hội tìm ngươi báo thù, một tay còn lại này của ta, sớm đã không kiềm chế được rồi!"
Người cụt một tay cười lạnh một tiếng, Thích Vũ Kiện lắc đầu: "Thí chủ, hai mươi năm trước bần tăng chém đứt một tay của ngươi, là bởi vì ngươi tạo sát nghiệt, bây giờ tu vi ngươi đã thành, không nên lại tạo sát nghiệt, về phần nhân quả của hai ta, ngươi cứ việc đến mà hóa giải."
Ý tứ rất rõ ràng, ngươi muốn giết cứ giết, dù sao ta sẽ không đánh nhau với ngươi, ta cứ chơi xấu như vậy đấy, ngươi có thể làm gì ta.
Người cụt một tay cười nhạt: "Chỉ sợ không phải do ngươi quyết định đi, ngày hôm nay ta sẽ để ngươi đi gặp Phật tổ, để cho ngươi thành tâm ăn chay niệm phật ở trước mặt Phật Tổ!"
Bá, trong nháy mắt ánh đao lóe lên, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt có một tia sáng, đao đã đến trước mặt Thích Vũ Kiện.
Nhưng Thích Vũ Kiện thì vẫn chắp tay trước ngực, niệm một tiếng a di đà phật, không hề động một chút nào, cũng không có ý muốn ra tay.
Ầm ầm, đao rơi xuống, trực tiếp hung hăng đập trúng gạch xanh trên mặt đất, lực lượng đáng sợ đập gạch xanh thành bột phấn, khói bụi bay tứ tung.
"Hòa thượng già kia! Vì sao ngươi không ra tay, ra tay cho ta!"
Người cụt một tay điên cuồng rống to, tròng mắt đều đã đỏ. Hỗn đản, hỗn đản, vì sao ngươi không ra tay, chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn ta giết ngươi!
Không, như vậy thắng không anh hùng, ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, ta muốn buộc ngươi phải ra tay, ta nhất định giết chết ngươi dưới tình huống ngươi ra tay chống lại.
"Thích Vũ Kiện! Ngươi không ra tay, ta sẽ giết tất cả đồ tử đồ tôn của ngươi!"
Rống, người cụt một tay điên cuồng gào thét, sau đó vậy mà lướt đến chỗ tiểu hòa thượng. Gã chính là muốn bức Thích Vũ Kiện ra tay. Nếu không, coi như gã có giết được Thích Vũ Kiện thì lòng cũng sẽ không yên ổn.
Tiểu hòa thượng trừng mắt, nhưng bên cạnh Thích Vũ Kiện lại vỗ bả vai của cậu: "Quy y Phật môn, xem nhẹ sống chết."
Đao đã sắp rơi xuống đầu tiểu hòa thượng, mắt thấy cậu sắp bị bổ thành hai nửa, nhưng ngay lúc đó, đột nhiên một viên đá điên cuồng phóng tới mũi đao kia.
Hưu, tiếng gió gào thét trực tiếp đánh vào thân đao, sau đó người cụt một tay cảm thấy gan bàn tay mình tê rần, bàn tay vậy mà lại không cầm nổi đao, đao rơi xuống trực tiếp đập trúng gạch xanh dưới đất.
"Đại sư nói rất đúng, xem nhẹ sống chết, không phục thì làm, có đôi khi người xuất gia cũng phải có * không đúng sao?"
"Nếu không, sao Phật có thể thành Phật, một lòng hướng khổ, tạo phúc chúng sinh, là vì cái gì, chẳng lẽ không phải bởi vì tương lai, sau khi chết phi thăng đến tây phương cực lạc?"
"Dạy, thế nào là dạy, chẳng qua là một hình thức gởi gắm tinh thần mà thôi, ta nghĩ, một khắc trước khi Đại Nhật Như Lai bay lên bầu trời, cũng sẽ quát lui Yêu Ma, vĩnh viễn thay đổi thế gian, tru diệt yêu tà!"
Thích Vũ Kiện sững sờ, hình như lĩnh ngộ được cái gì đó, khom lưng với người thanh niên đang đi tới chỗ mình: "Mấy câu nói của thí chủ, bần tăng thụ giáo."
Người vừa tới không phải ai khác, chính là Diệp Lăng, hắn trực tiếp đi tới bên cạnh tiểu hòa thượng: "Theo tôi thế nào, tôi đảm bảo sẽ cho cậu dục hỏa trọng sinh."
Tiểu hòa thượng ngẩng đầu, lắc đầu, ánh mắt kiên nghị: "Trọn đời tiểu tăng đều muốn theo sự phụ tìm hiểu Phật pháp, cả đời không rời sư môn, thí chủ vẫn không nên nói nữa."
Diệp Lăng gật đầu, cũng không nói gì nữa, tiểu hòa thượng này có thiên phú tuyệt đỉnh, Diệp Lăng thấy cũng có chút động tâm, nếu như được dạy dỗ thật tốt, đợi một thời gian nhất định sẽ trở thành một cường giả đáng sợ.
"Ngươi là ai! Từ đâu tới, dám ngăn cản ta!"
Người cụt một tay cẩn thận hỏi, một lần nữa nhặt lại đao rơi trên đất, sau đó hung ác hỏi, hai mắt tràn đầy sát khí.
Đối diện Diệp Lăng nhún vai: "Trên đất Hoa Hạ, bất luận kẻ nào cũng không được phép dẫm đạp, cũng không được phép diễu võ dương oai, ta cho ngươi một cơ hội, nếu không lui, ta liền phế bỏ ngươi."
Xôn xao, trong nháy mắt mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, khẩu khí của người trẻ tuổi này thật lớn. Lẽ nào không phát hiện tiểu hòa thượng đáng sợ kia còn không chịu nổi một kích của tên cụt một tay này sao?
Nhất thời người cụt một tay cảm thấy vui vẻ, cười ha ha: "Ha ha, quá buồn cười, người Hoa Hạ các ngươi thật là kiêu ngạo, kiêu ngạo đến cuồng vọng."
"Phải, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng muốn phế ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách!"
Nói xong, người cụt một tay đạp mạnh xuống đất, hai tay cầm đao, cả người nhảy lên, điên cuồng lướt tới chỗ Diệp Lăng.
Bá, đao Nhật Bản hạ xuống một cách cuồng mãnh, ánh đao rực rỡ, như sấm như lửa, người cụt một tay ra đao rất nhanh, tu vi cũng cường đại đến một tình trạng đáng sợ.
Toàn bộ mọi người đều nhắm mắt lại, cảm giác được giờ phút này tóc gáy đều đã dựng hết lên, có chút hít thở không thông.
Sát khí, sát khí nồng đậm, cùng với hương khói lượn lờ trong khu cảnh chùa chiền tĩnh mịch, trực tiếp tạo thành một khung cảnh đối lập nhau.
Nửa phút sau, tất cả mọi người đều trợn to con mắt, thấy được một màn mà cả đời bọn họ không thể nào quên.
Diệp Lăng dùng một đầu ngón tay, trực tiếp chắn lên lưỡi đao đang hạ xuống của đao Nhật Bản, chỉ là một ngón tay đã bức cho đao Nhật Bản kia không chém xuống được, thậm chí từ đầu đến cuối không thể nhúc nhích chút nào.
"Không! Sao có thể! Rốt cuộc ngươi là người nào, không có khả năng!"
Người cụt một tay hoảng sợ quát, đây tuyệt đối là chuyện không thể nào, đao của gã, cho dù là người mạnh mẽ hơn gã, cũng không dám dùng một ngón tay đỡ.
Ầm.
Người cụt một tay nghiến răng nghiến lợi, lần nữa vận dụng lực lượng toàn thân, lực lượng khủng bố vô biên, điên cuồng lướt tới chỗ Diệp Lăng.
Mà Diệp Lăng lại nhẹ nhàng búng ngón tay, đao Nhật Bản tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ kia, vậy mà giống như đậu hũ, vang lên tiếng gãy thanh thúy.
Răng rắc, thân đao bay thẳng lên, rơi xuống đất, vang lên tiếng đinh đương.
Sau một giây, Diệp Lăng vọt lên trước, giống như ma quỷ đi tới bên cạnh người cụt một tay.
Ngón tay bắn ra một cái, đầu ngón tay dừng lại ở vị trí rốn của người cụt tay. Trong phút chốc, người cụt một tay cảm giác được một lực lượng đáng sợ, trực tiếp đánh vào đan điền của gã.
Lực lượng cuồng mãnh kia điên cuồng lướt tới Kim Đan của gã!