Lực lượng đáng sợ lại cuồng bạo điên cuồng lướt tới chỗ Kim Đan của người cụt tay, mang theo khí tức hủy diệt đáng sợ, muốn phá hủy hoàn toàn Kim Đan của người cụt một tay.
Người cụt một tay sợ, thực sự đã sợ, một khi Kim Đan bị hủy, thì tất cả đều đã xong, quyền thế cái cho má gì đó, lực lượng cho má gì đó đều trở thành bọt nước.
"Không! Ngươi đừng mơ tưởng phá hủy Kim Đan của ta, cút ngay cho ta!"
Người cụt một tay điên cuồng gào thét, trong cơ thể từng cổ khí thế đáng sợ giống như mưa rền gió dữ điên cuồng đánh tới Diệp Lăng, ý đồ muốn giết chết Diệp Lăng ngay trước mặt này.
Nhưng kết quả lại làm cho người cụt tay hoảng sợ, thậm chí run lẩy bẩy, gã cảm giác được Kim Đan của mình bị một lực lượng đáng sợ hút lấy, gợi ra điên cuồng.
Ầm ầm!
Trong cơ thể Diệp Lăng một luồng khí tức đáng sợ, trực tiếp bao phủ lên người của tên cụt một tay kia, lực lượng mà Diệp Lăng bắn ra ngoài kia, trực tiếp đánh nát Kim Đan của người cụt một tay.
Lực lượng đáng sợ, tản ra từ Kim Đan trong cơ thể, điên cuồng đánh sâu vào toàn thân của người cụt một tay, nhưng không chờ lực lượng Kim Đan kia nhảy nhót quá lâu, thì một lực lượng càng cuồng bạo hơn trực tiếp cắn nuốt hoàn toàn cỗ lực lượng Kim Đan.
Cửu U Đế Công, là Cửu U Đế Công của Diệp Lăng, trực tiếp nuốt trọn tất cả tu vi Kim Đan của người cụt tay, chuyển hoán thành linh lực cho mình, chảy xuôi trong cơ thể của mình.
Xoạch, người cụt một tay giống như quả bóng xì hơi, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất. Trong cơ thể, sinh cơ chậm rãi tiêu tán rồi biến mất, thay vào đó, là tử khí nồng đậm, bao phủ toàn thân người cụt một tay.
Xong rồi, người cụt một tay hoàn toàn xong rồi, Kim Đan bị phá, tu vi mạnh mẽ của gã cũng bị mất, thành một người bình thường, mà khí huyết của gã cũng bắt đầu xuống dốc.
"Rốt cuộc ngươi là ai! Không thể nào, ngươi không thể nào là người vô danh được, rốt cuộc ngươi là ai!"
Người cụt một tay ngồi trên đất, không cam lòng gào thét, nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không có một tia lực lượng nào. Thậm chí gã cảm thấy, đao Nhật Bản gãy chuôi kia, gã cũng cầm không nổi.
Diệp Lăng mỉm cười: "Orochi bị ta giết, ngươi nói ta là ai? Diệp Lăng!"
Orochi!
Ầm, người cụt tay cảm giác trong đầu vang lên tiếng nổ vang, vào lúc trước Thần Thú cường đại của Đảo quốc gã, đã bị giết ở Hoa Hạ, mà người giết nó, chính là cường giả đáng sợ tên là Diệp Lăng.
Thích Vũ Kiện đứng gần đó cũng ngẩn ra, Diệp Lăng, đó không phải là người chấp chưởng con dấu thủ hộ sao, là cường giả giết cường giả phương Tây sợ đến run lẩy bẩy, đại náo giáo đường, gián tiếp tiêu diệt Hắc Ám Nghị Hội sao?
Hắn là Diệp Lăng, vậy mà hắn lại là Diệp Lăng?!
"Trên đất Hoa Hạ, không chấp nhận được chuyện bị dị tộc giẫm đạp, người dám ở Thần Châu diễu võ dương oai, giết!"
Diệp Lăng xoay người, ánh mắt quét ngang mọi người, trong lòng tất cả du khách đều cảm thấy vô cùng kích động, trực tiếp nhấc tay kêu to, Hoa Hạ vô địch, Hoa Hạ uy vũ!
Từ triều Hán mấy ngàn năm trước, giơ cánh tay lên hô to, phạm vào triều Hán ta dù xa cũng tất giết. Trên đất Thần Châu to lớn, đó là triều đại đỉnh phong đứng vững mấy ngàn năm.
Vạn triều đến bái, dị quốc sợ hãi, thiết kỵ đi đến chỗ nào, cát bụi bay cuồn cuộn đến đó, ai dám không thần phục!
Nhưng một lần tai họa của năm trăm năm trước, làm cho Hoa Hạ rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng. Mà bây giờ, trong vòng mấy chục năm ngắn ngửi, Hoa Hạ lại thức tỉnh lần nữa!
Hoa Hạ lần này, lại lần nữa về tới đỉnh của thế giới, làm cho vô số nước lớn run rẩy, ở bất kỳ lĩnh vực nào, Hoa Hạ đều hoàn toàn xứng đáng đứng đầu!
Mà bây giờ, người Hoa Hạ, quốc gia Hoa Hạ này, bắt đầu bị cường quốc nước ngoài chú ý, tôn trọng, đó là bởi vì, thực lực của một nước phát triển cường thịnh, làm cho bọn họ không thể không chọn cúi đầu!
Đến lúc này, Hoa Hạ bây giờ, đã có tư cách kêu lên một tiếng, người phạm đến thần uy Hoa Hạ ta, giết!!!
Người cụt một tay rời đi rồi, thất hồn lạc phách mà rời đi, gã hoàn toàn thất bại rồi, không còn bất kỳ người nào dám ra mặt vì gã nữa, cho dù là những cường giả được Đảo quốc tôn sùng là thần linh kia.
Sẽ không ai vì tu vi của gã mà vọt tới Hoa Hạ, quyết tử chiến với cường giả đã giết chết rắn lớn Orichi.
Phía sau núi Thiếu Thất, trên một con đường nhỏ, ba người Diệp Lăng, Thích Vũ Kiến, tiểu hòa thượng đi dạo trên đó, nhìn cây cỏ mọc hoang xung quanh, Diệp Lăng cảm thán mị lực thần kỳ của thiên nhiên.
"Không biết Diệp thí chủ tới, thực sự là có lỗi, vốn nên dẫn theo tất cả đệ tự trong núi Thiếu Thất nghênh tiếp thí chủ, kết quả còn làm cho Diệp thí chủ ra tay, hóa giải một tai nạn cho Thất Sơn ta."
Thích Vũ Kiến khẽ cười khổ, vì sao ông không ra tay, đó là bởi vì ông biết rõ, ông không phải là đối thủ của người cụt tay.
"20 năm trước, khi đó Hoa Hạ có chút hỗn loạn, ta tuổi trẻ khinh cuồng, hành tẩu trên mảnh đất này gặp chuyện bất bình, liền ra tay."
"Lúc Phật tổ chỉ điểm giang sơn cũng từng nói, rượu thịt đi vào dạ dày, giữ lại trong lòng Phật tổ, Phật thì thế nào, thiện thì thế nào."
"Trừ ác tức là thiện, Tế Công ăn thịt chó, uống rượu ngon, vẫn có thể phi thăng lên tây phương cực lạc, thành Phật thành tông, tam quy ngũ giới bây giờ, thật ra cũng chỉ là một cái giới luật mà thôi."
"Là ràng buộc những người không có năng lực kiềm chế, mà như Tế Công thì những giới luật này chỉ là lời xáo rỗng mà thôi."
"Trừ ác, cũng vì thiện, nhưng ta lại đã quên, lây dính nhân quả, chính là nợ cả đời."
"Cho nên gã tới, gã bị ta chém rụng một cánh tay, cho nên gã tìm ta vì nhân quả, thế nhưng ta không hối hận, bởi vì ngay lúc đó ta đã cứu được mười ba mạng người!"
"Tầm quan trọng của mười ba mạng người này, còn quan trọng hơn mạng của hòa thượng già như ta, núi Thất Sơn không có ta, chẳng qua cũng chỉ thiếu một hòa thượng già ăn chay niệm phật mà thôi."
"Mà mười ba người, đại biểu cho mười ba gia đình, bất cứ người nào chết đi, thì gia đình đó đều sẽ bị tan vỡ."
Thích Vũ Kiện khẽ cười nói, sau đó thở dài: "Đứa trẻ này không có tên, là cô nhi mà ta nhặt được, nó thiên tư thông tuệ, nhưng cũng không phải là người có Phật trong lòng."
"Sát khí của nó quá nặng, một chút không hợp, sẽ nổi giận, cho nên ta mới để nó ở phía sau núi, cẩn thận trông coi nó, không dám để cho nó tức giận chút nào."
"Ta nghĩ, nó không thích hợp ở lại núi Thất Sơn này, mong rằng Diệp thí chủ hãy dẫn Si Nhi đi, đi theo bên cạnh ngươi nghe ngươi dạy dỗ, có thể sẽ xây dựng được một phen thành tựu."
Tiểu hòa thượng vừa nghe như vậy thì lập tức nóng nảy, cậu vừa muốn nói cái gì đó, nhưng Thích Vũ Kiện đã giơ tay ngăn cản cậu.
"Đại sư, theo ta, hai tay có thể phải dính đầy máu tươi, con đường của ta, vốn là con đường tàn sát chúng sinh.
Diệp Lăng khẽ cười nói, hắn nói rất đúng, hắn còn muốn lên Tiên Giới, hắn có một loại cảm giác, con đường này, chắc chắn sẽ không thuận buồm xuôi gió, mà là vô cùng gập ghềnh.
Thích Vũ Kiện lắc đầu: "Nó không có duyên với Phật, có lẽ có duyên với Ma. Nói chung, nó dính máu tươi, tàn sát sinh linh thì cũng là số mệnh của nó."
"Ta chỉ hy vọng, nó có thể trở nên đủ xuất sắc, mặc kệ là chính hay là tà, đều là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất!
Thích Vũ Kiện khẽ mỉm cười một cái, đứng bên cạnh ông tiểu hòa thượng ngửa đầu lên trời, nỗ lực không cho nước mắt của mình rơi xuống, nhưng cậu lại không khống chế được, âm thầm nức nở.