Tiểu hòa thượng và Thích Vũ Kiện sống chung mười tám năm, từ nhỏ cậu đã được Thích Vũ Kiện ôm trở nuôi, tình cảm như cha con.
Thực ra trong lòng tiểu hòa thượng rất rõ ràng, nó thực sự không phải là người thích hợp tìm hiểu Kinh Phật, mà trong lòng của nó, thường thường sẽ sinh ra sát khí, hơn nữa một khi xảy ra thì không thể thay đổi được.
Từ sáu tuổi cho đến bây giờ, suốt mười hai năm tiểu hòa thượng vẫn luôn dựa vào Thích Vũ Kiện gọi tỉnh cậu, cậu mới có thể khôi phục bản tính, nếu không, không biết đã thành cái gì.
Nhưng bây giờ muốn để cậu rời khỏi Thích Vũ Kiện, đi cùng với một người vô cùng xa lạ, tận đáy lòng cậu là sự kháng cự.
Thích Vũ Kiện lắc đầu, nhìn tiểu hòa thượng đang âm thầm nức nở kia: "Si Nhi, con đường của con, vốn bất phàm, nếu con nhớ ta có thể trở về thăm ta."
"Theo Diệp thí chủ đi, tiền đồ của con sẽ vô lượng, còn có tác dụng hơn việc theo một hòa thượng già sắp chết như ta."
"Phải cố gắng hết mình, có thể không sát sinh thì không sát sinh, nếu như nhịn đến cực hạn, vậy không cần nhịn nữa, trên thế giới này cho dù là Phật chân chính, cũng sẽ giết người!"
Thích Vũ Kiện nhẹ giọng nói, ông cũng coi tiểu hòa thượng thành con trai của mình, cho nên mới coi trọng tiền đồ của cậu như vậy.
Diệp Lăng gật đầu: "Nếu như vậy, ta đây liền dẫn cậu ta đi, bồi dưỡng cậu ta thật tốt, thiên tư của cậu thông tuệ, không có bất ngờ gì xảy ra, trong vòng một năm, sẽ siêu việt hơn ngươi."
"Nếu như vậy, ta đây liền cảm ơn Diệp thí chủ, ah đúng rồi, pháp danh của nó là Giới Sân, đến thế tục rồi, tất nhiên sẽ không cần dùng pháp danh nữa, thí chủ cũng đặt cho nó một cái tên đi."
Diệp Lăng gật đầu: "Tên như danh hiệu, chỉ là nhất thời mà thôi, như vậy đi, lấy họ của ta, về sau sẽ gọi cậu ta là Diệp Phi thế nào?"
Thích Vũ Kiện gật đầu: "Diệp Phi Diệp Phi, bay vút lên bầu trời, Chân Long bay lượn, ý nghĩa không tồi."
"Diệp Phi, về sau phải nghe lời Diệp thí chủ, nhớ lấy nếu không, tình thầy trò của chúng ta, nhất đao lưỡng đoạn!"
Thích Vũ Kiện chậm rãi nói, tiểu hòa thượng, sau này là Diệp Phi, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, dập đầu không ngừng, dập đập cảm tạ công ơn nuôi dưỡng, ân dạy dỗ của Thích Vũ Kiện đối với mình!
Không ai biết được, Diệp Phi được Diệp Lăng dẫn ra từ núi Thất Sơn, về sau, sẽ trở thành mũi nhọn sắc bén nhất trong tay Diệp Lăng, giết đến Tiên Giới, giết đám cường giả, giết chóc đầy trời làm cho Thần Phật kinh hồn bạt vía!
Tất nhiên, đây là chuyện sau này, tạm thời không đề cập tới, Diệp Lăng dẫn theo Diệp Phi rời khỏi phía sau núi Thiếu Thất. Lúc hai người đã đi rất xa rồi, Diệp Lăng còn cảm giác được, Thích Vũ Kiện vẫn đang nhìn hai người.
Mà Diệp Phi, từ đầu đến cuối không quay đầu, hai mắt cậu rưng rưng, không muốn để cho sư phụ nhìn thấy dáng vẻ rơi nước mắt của mình.
"Diệp Phi, thân thể của cậu có tính giết chóc, chính là một loại chiến thể hiếm thấy. Từ khi cậu còn nhỏ, cậu đã không khống chế được loại Sát Lục Chi Ý này, cho nên mới vừa rồi cậu mới nổi giận đỏ mắt."
"Tôi dạy cho cậu một loại tâm pháp, cậu hãy thường đọc thầm chúng, như vậy sẽ ngăn chặn được loại sát khí này, sau đó tôi sẽ dẫn cậu ra ngoài một chuyến, cậu và tôi, giết đến đầy trời đều là máu tươi!"
Diệp Lăng chậm rãi nói, lập tức con ngươi Diệp Phi đỏ lên, cậu nghe được từ giết này, thì đã hưng phấn, đã kích động rồi.
Diệp Lăng nở nụ cười, người này, thật là một thiên tài, chỉ đáng tiếc, chỉ sợ Phật Tổ cũng không nghĩ tới, Phật môn luôn luôn nói lòng dạ từ bi, lại tồn tại một thân thể thích giết chóc.
Châm chọc, đây tuyệt đối là châm chọc, quan trọng nhất chính là ký chủ của thân thể giết chóc này lại là hòa thường, làm cho người ta dở khóc dở cười, đoán chừng dù cho là Đại Nhật Như Lai cũng chưa từng tính đến.
Hắt xì, ở tây phương cực lạc Đại Nhật Như Lai hắt xì một cái, không khỏi bĩu môi: "Vị bạn cũ ấy lại nhắc đến ta, sao cứ cảm giác bất an trong lòng thế này."
Trên con đường núi Thiếu Thất, năm người chậm rãi đi, tiểu hòa thượng Diệp Phi đi theo bên cạnh Diệp Lăng, một bước cũng không rời.
Mạc Tinh và hai người phụ nữ đều vô cùng hiếu kỳ, ha ha, tiểu hòa thượng này, tướng mạo thật là tuấn mỹ, ngay cả đàn ông cũng phải động lòng, hơn nữa võ công còn cao cường.
Nếu như xuống núi, không biết sẽ cầm tù bao nhiêu trái tim thiếu nữ đây, đoán chừng lại là một hồng nhan họa thủy, không đúng, phải nói là lam nhan họa thủy.
Năm người lên xe, xuất phát về phía thành phố Đông Hải, còn về Lạc Dương, bọn họ không đi. Dù sao thời gian có chút gấp, Diệp Lăng còn phải đi Hồng Kong một chuyến, chỉ có thể sau này lại đi.
Sau sáu tiếng, mọi người đi tới trước trang viên của Diệp Lăng, mà trên đường đi, Diệp Lăng đã giải thích cho Diệp Phi tình huống đại khái của nhà mình, làm cho Diệp Phi hoảng sợ, kém chút nữa hồn cũng bay mất.
Trong nhà có mười bà vợ, hơn nữa sau nhà còn nuôi một con rồng và một con còn quý hơn cả rồng.
Đùa gì thế, người xuất gia sẽ không nói dối, anh khoe khoang ở trước mặt tiểu hòa thượng tôi đây, có phải có hơi quá đáng không.
Chân Long?
Quả thật trên thế giới này có Chân Long ư, Diệp Phi cảm giác được những lời mà Diệp Lăng nói cho cậu biết, đều đã lật đổ thế giới quan của cậu, tất nhiên đứa trẻ này vẫn chưa có thế giới quan, còn chưa xem qua thế giới đâu.
Quan trọng hơn chính là, Diệp Phi nghe Diệp Lăng nói, cái tên lái xe Mạc Tinh kia, vẻ mặt phóng đãng không kiềm chế được, thoạt nhìn giống như một lão lưu manh, vậy mà có tu vi Độ Kiếp đỉnh phong, càng thêm kinh hãi hơn.
Đùa gì thế, loại cường giả như vậy, không phải nên tiên phong đạo cốt, sao lại cứ cảm thấy giống như một lừa đảo vậy.
Bên trong trang viên Diệp Lăng, Diệp Lăng dẫn theo bốn người đi vào trong phòng khách, các cô gái sớm đã nhận được tin tức nên đang ngồi ở phòng khách chờ đợi, tất nhiên, quan trọng nhất là chờ Mạc Tư Thanh.
"Hello mấy vị em dâu đã lâu không gặp, đã lâu không gặp, ha ha, Vũ Tình này, sao em lại mập lên rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn kia, mập đô đô, thật là đáng yêu."
"Ái chà chà, Táng Hoa à, em lại càng trở nên quyến rũ hơn rồi, anh thấy em thì trái tim đập bùm bùm này."
Một đám phụ nữ đen mặt lại, nhìn Mạc Tinh đang đùa giỡn trước mặt này, các cô nhìn nhau, bỗng nhiên dùng sức hung hăng đạp một cái vào chân Mạc Tinh, Mạc Tinh gào khóc kêu thảm thiết.
"Ai nha, đứa trẻ này chắc là Tư Thanh đi, sớm nghe Diệp Lăng nói, dáng vẻ thật là xinh đẹp, lời này của ta là thật, Diệp Lăng chúng ta có thể có được con, chính là tích phúc tám đời."
Vương Thục Phân trực tiếp kéo tay Mạc Tư Thanh nói, nói đến mức làm cho Mạc Tư Thanh đỏ bừng khuôn mặt, cúi đầu, xấu hổ không biết trả lời như thế nào.
Một bên Mạc Tinh bưng chân gào thét nhìn thấy cảnh này thì ngẩn người, ai tôi kháo, lúc nào em họ của mình lại biết xấu hổ, đùa gì thế, em ấy chính là tiểu ma nữ Đế Đô đó.
"Em gái à, em thật xinh đẹp, chị đây thật hâm mộ em."
"Hì hì, chị Ngưng Mị, chị là ghen tỵ, ha ha, chị ghen tỵ em mà, có phải không, em vẫn chưa nghe chị nói ghen tỵ với em nha.”
Trong nháy mắt mấy người phụ nữ cười loạn cả lên, một bên Mạc Tư Thanh cũng mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại mang theo sự áy náy nồng đậm.
Nhưng lúc này Trầm Nguyệt Tâm đi tới bên cạnh Mạc Tư Thanh, kéo tay cô mỉm cười nói: "Về sau, đều là chị em một nhà cả, chúng ta cùng nhau sửa trị tên củ cải hoa tâm kia."
"Phải coi chừng cho thật kỹ, nếu không để hắn lại trêu chọc thêm mấy cô gái nữa, nhà của chúng ta thật không chứa nổi rồi."
Mạc Tư Thanh mỉm cười, gật đầu, cảm giác nhanh chóng hòa hợp được vào bên trong cái gia đình này, không lục đục với nhau giống như tưởng tượng của cô.