Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 646 - Chương 646: Lộ Ra Nguyên Hình

Chương 646: Lộ ra nguyên hình

Buổi tối ngày hôm đó, trang viên Diệp gia đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào, rất náo nhiệt.

Hai cái bàn lớn đặt bên cạnh bể bơi, một bàn là dành cho nhóm đàn ông, có Diệp Lăng, Diệp Phi, Mạc Tinh, Thần Phong, Diệp Vô Đạo, Lý Thiên Hạo, Ngạo Hồng Trần, Diệp Thiên.

Còn bàn phụ nữ thì trừ đám phụ nữ của Diệp Lăng còn có thêm Lý Kỳ, Lý Tình, đại minh tinh Băng Băng, đều chạy tới đây.

Hai bàn đặt đầy thức ăn mỹ vị, rượu Ngọa Long Túy, tất cả mọi người ăn uống rồi cười ha ha, đặc biệt là Diệp Thiên, trước đây ông không dám tưởng tượng có được một cuộc sống thần tiên như hiện tại, quả thật vô cùng tuyệt vời.

Chẳng qua Diệp Thiên và Vương Thục Phân ngồi không bao lâu thì đã trở về phòng, dù sao bây giờ là thế giới của đám trẻ, hai người ở chỗ này cũng rất không được tự nhiên, hay là trở về phòng, để cho bọn trẻ có không gian riêng tư.

Lại nhìn Diệp Phi, mắt cũng muốn mờ luôn rồi, nhiều phụ nữ như vậy, tuy rằng không thể muốn, nhưng có thể nhìn nha.

Từ trước đến giờ cậu chưa từng xuống núi lần nào, bây giờ một lúc đã nhìn thấy nhiều phụ nữ như vậy, kém chút nữa máu mũi đã bay ra từ lỗ mũi rồi.

Càng làm cho cậu khiếp sợ là, mẹ nó, trên thế giới này thật sự có rồng, đó không phải là một con rắn đen nhỏ vừa bơi trong hồ sao, giờ đã hiện ra bản thể của mình.

Còn con chó lớn màu trắng ngồi dưới chân Diệp Lăng, tên gọi là gì nhỉ, cái gì mà Hỗn Độn Thánh Thú, đó là cái quỷ gì. Chẳng qua Diệp Phi biết rõ, con này còn lợi hại hơn cả Chân Long.

Thật không thể tin được, thật không thể tin được, cậu tu Phật trước mặt Phật Tổ mười tám năm, nhưng mười tám năm đều coi như bỏ đi rồi

Thế giới bên ngoài thật phồn hoa, còn có rượu này, ô ô, uống quá ngon, sư phụ, thật xin lỗi, lần xuống núi này có khả năng con sẽ phải phá giới rồi.

"Hì hì, Diệp Phi, anh đây nhìn khí huyết của cậu rất mạnh, buối tối anh đây mang cậu đi tiết hỏa thế nào?"

Thần Phong cười hì hì, một bên Diệp Vô Đạo hung hăng vỗ lên vai hắn ta: "Tôi dựa vào, cậu điên rồi bên kia ngồi nhiều phụ nữ như vậy."

"Ồ đúng rồi đúng rồi, lặng lẽ tiến hành, bắn súng không tiến động, ha ha!"

Mọi người đều cười ha hả lên, Diệp Phi đỏ mặt, cúi đầu, mặt đỏ giống như muốn nhỏ máu, da dẻ người này còn nhẵn nhụi hơn cả phụ nữ nữa.

"Không nên đâu, tôi mới vừa xuống núi, nếu như lại phá thân, sư phụ biết sẽ nổi giận, có phải có chút không thích hợp không?"

Diệp Phi cúi đầu, xấu hổ nói, mà đối diện Diệp Vô Đạo lại bĩu môi: "Cậu đó sao tính tình lại giống như đàn bà vậy, cậu cũng họ Diệp, sao không có phong độ như chúng tôi!"

"Vậy được vậy được, không mang theo cậu, miệng của cậu chặt một chút, đừng để lộ ra ngoài, nếu như bị lộ, có thể gặp rắc rối."

Diệp Vô Đạo khom người nói nhỏ, Diệp Phi vừa nghe lập tức nóng nảy lên: "Ai, chuyện đó, dẫn tôi theo kiến thức một chút."

Ông, lập tức cả bàn đều im lặng, sau đó cười vang, tôi dựa vào, người này, thì ra cũng là một tên muộn tao, là người đồng đạo với Ngạo Hồng Trần.

"Tới tới tới, ăn thịt ăn thịt, uống rượu uống rượu!"

Người cả bàn bắt đầu tấn công Diệp Phi, không dạy dỗ tinh thông mấy chuyện ăn thịt uống rượu phụ nữ cho cậu ta thì sao có thể đi được, chỗ nào giống với đội ngũ này của bọn họ.

Mười phút sau, một chân Diệp Phi đạp lên ghế, áo cũng đã cởi, trên người chỉ mặc một cái quần thể dục màu đen do Diệp Lăng mua, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

"Ha ha! Tới nào các anh trai, uống, uống, về sau gặp ai dám khi dễ các anh, nói cho em biết, em sẽ đánh chết con rùa nhà nó, ha ha!"

Diệp Phi cười ha ha, cắn một miếng thịt lớn, uống từng ngụm rượu lớn, giống như hoàn toàn biến thành một người khác, là một cỗ tinh thần hào hiệp được thả ra hoàn toàn từ trong lòng của cậu.

Diệp Lăng vỗ đầu một cái, trời ơi, nếu như để cho Thích Vũ Kiện thấy được, chắc sẽ tức chết mất, CMN, cậu mới vừa xuống núi ngày đầu tiên, không thể rụt rè một chút sao?

Nửa giờ sau, mọi người ăn uống no đủ, sau đó lại đến nói cho đám phụ nữ biết, muốn dẫn Diệp Phi đi ra ngoài kiến thức một chút, để cho các cô cứ tiếp tục chơi đi.

Nhìn bóng dáng rời đi của đám người Diệp Lăng, Hàn Thanh Tâm bĩu môi: "Dựa theo sự hiểu rõ của em với đám súc sinh kia, nhất định là bọn họ đi đến chỗ ăn chơi nào đó."

"Cái này còn cần phải nói sao, hết cách rồi, một đám đàn ông cặn bã, cặn bã đến không thể cặn bả hơn, chũng ta vẫn một mình trông phòng đi."

Một đám người đều cười ha hả lên, một bên Vương Ngưng Mị kéo tay Mạc Tư Thanh cười nói: "Em gái, bọn họ đi rồi, chị đã có thể nói, dáng người của em, chị đây nhìn cũng bị kích thích nha."

"Đúng vậy đúng vậy, em mà là đàn ông, chết cũng phải làm chị Tư Thanh, ha ha!"

Một đám phụ nữ bắt đầu trêu chọc Mạc Tư Thanh, mà Mạc Tư Thanh cũng đã quen thuộc với đám phụ nữ này rồi, cười hì hì nói: "Các chị kém sao? Tối nay có cần em phải xem từng người không."

"Ai nha, các chị đúng là không biết xấu hổ, một đám háo sắc, muốn xem cũng phải là em xem trước."

Ninh Ngọc San cười hì hì, cười mắng mọi người, lập tức mọi người bắt đầu ồn ào lên, sự thực chứng minh, một đám phụ nữ ở cùng một chỗ, còn sắc hơn cả đàn ông nữa.

Khách sạn lớn Nghi Lan, là khách sạn nổi tiếng của thành phố Đông Hải, điều kiện bên trong trong cần phải nói, hơn nữa thái độ phục vụ tốt, mấu chốt là không mắc, cho nên việc kinh doanh rất tốt.

Mấy người lái mấy chiếc xe, dừng lại trước cửa khách sạn Nghi Lan, đi vào bên trong.

Quản lí canh giữ ở cửa lập tức xoa hai con mắt, sao lại quen thế này, lập tức trong lòng ông ta giật mình, đây không phải là Mạc Tinh Mạc đại thiếu gia sao!

Sao ngày hôm nay cậu ta lại tới, mặc kệ thế nào, cũng không thể chậm trễ. Nghĩ lại hai tháng trước, một quản lý của một khách sạn nào đó đã làm khổ Mạc Tinh, kết quả ngày đó liền bị đuổi việc, bây giờ còn chưa tìm được việc làm.

"Ái chà chà, Mạc thiếu, sao ngài lại đến đây, tôi nói sao sáng sớm tôi lại nghe được tiếng chim hỉ thước kêu, thì ra là do ngài đến."

Quản lý vội vã chạy tới bên cạnh Mạc Tinh cúi đầu cười nói, Mạc Tinh gật đầu: "Đi, gọi mấy người phụ nữ cho ông đây, cho anh em tôi phá*!"

Quản lý nhìn Diệp Phi một chút, liền vội vàng gật đầu, tự mình mở phòng cho bọn họ, sau đó vội vã chạy ra ngoài đi tỉ mỉ chọn một ít người có thể đi vào mắt của đám người trong phòng này.

Bên trong một gian phòng được trang trí khéo léo, một hàng mỹ nữ, trang điểm đẹp đẽ, vóc người quyến rũ, ăn mặc hở hang đứng trước mặt đám người Diệp Lăng, tròng mắt một đám phụ nữ này đều trắng rồi.

Không vì cái gì khác, Diệp Phi lớn lên quá mê hoặc lòng người, làm cho những phụ nữ như các cô cũng nhịn không được, thậm chí trong lòng từng người đều nổi lửa, hận không thể xông lên.

"Hì hì, mấy người háo sắc các cô, người anh em này của tôi còn non nớt, hôm nay nếu như cậu ấy chọn người nào, các cô phải cho cậu ấy một cái túi đỏ thẩm, nếu không, tôi cũng sẽ không tha cho các cô, ha ha!"

Mạc Tinh cười ha ha, đối diện một đám phụ nữ đều liên tục gật đầu, lúc này Diệp Phi rất xấu hổ đứng dậy.

"Cô, cô, cô, cô, cô, cô."

Diệp Phi liên tiếp chỉ sáu người, lập tức mọi người đều choáng váng, ai ai tôi kháo, cậu đang làm gì đấy, lần đầu tiên tới đi, nào có ai chọn sáu người một lúc?

"Tôi kháo, Diệp Phi, cậu điên rồi, sáu người, cậu ăn hết được sao?"

Mạc Tinh nuốt nước miếng một cái, trái tim run rẩy.

Diệp Phi rất là mê mang: "Lần đầu tiên đến, không thể chọn như vậy sao?"

Bình Luận (0)
Comment