Sáng sớm hôm sau, Diệp Lăng thật sớm đã đi tới cửa của một tòa cao ốc, xung quanh rất nhiều người đang điên cuồng chạy vào trong tòa cao ốc này, trong tay cầm đồ ăn hoặc cầm đồ uống.
Nơi này là tòa nhà làm việc đỉnh cấp của Đông Hải, rất nhiều xí nghiệp nổi tiếng quốc tế đều lựa chọn thuê phòng làm việc ở chỗ này.
Bên ngoài tập đoàn Hàn thị, phân bộ tập đoàn Hoa Mỹ, bao gồm cả văn phòng làm việc của mấy người mà Diệp Lăng muốn cho Diệp Phong hợp tác cũng ở nơi đây, Bích Phú Viên, công ty kinh doanh đất đai nằm trong ba công ty đứng đầu trong ngành đất đai của Hoa Hạ.
Nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo xung quanh, Diệp Lăng không khỏi cười. Nếu như hắn không phải là tiên nhân chuyển thế, đoán chừng cũng sẽ giống như bọn họ.
Diệp Lăng tìm một chỗ trống, thổi thổi nền nhà vốn không bẩn chút nào, sau đó đặt mông ngồi xuống, vươn người, đốt điếu thuốc.
"Cuộc sống nha, đủ loại cảm giác, mỗi người đều có một mục đích con đường của mình, đường có nhấp nhô có bụi gai, gặp họa gặp phúc đều là chuyện sớm muộn của con người, ha ha, vui sướng vui sướng!"
Trong lúc bất chợt, Diệp Lăng nghe được một giọng nói gào thét, Diệp Lăng xoay người, là một người đàn ông trung niên, râu mép mọc loạn, khuôn mặt tang thương, trong tay cầm một chai rượu đế, đã uống cạn hơn phân nửa.
"Lại là anh ta, Hàn Sinh, trước đây là một người kiêu ngạo, sao hiện tại lại biến thành bộ dạng như vậy, haiz, thực sự là đáng tiếc."
"Ai, có người nói, anh ta là bị bạn gái của mình và một tên khốn kiếp gạt, dẫn đến đầu tư thất bại, làm cho anh ta mất hết tài sản một tỷ."
"Oa, mấy một tỷ, trách không được, số tiền đó phải xài bao lâu mới hết, chỉ sợ cả đời cũng xài không hết."
"Này này, thật không biết người phụ nữ kia nghĩ như thế nào, có người nói, người phụ nữ kia cũng chỉ nhận được có mấy triệu mà thôi, thật là cái đồ không có mắt nhìn, bày đặt không muốn một cái bồn châu báu, lại đi muốn một khối sắt vụn!"
Diệp Lăng nghe những người này nói, lập tức ngẩn người, Hàn Sinh?
Cái tên say rượu lôi thôi lếch thếch kia, vậy mà lại là Hàn Sinh, lúc này mới mấy năm, sao lại biến thành bộ dạng như vậy?
Diệp Lăng nhận ra Hàn Sinh, hoặc có lẽ rất nhiều người đều biết Hàn Sinh, nhưng Hàn Sinh lại không biết Diệp Lăng. Anh ta là thiên tài tuyệt đối, là thiên chi kiêu tử trong đám người.
Hàn Sinh, ba năm trước đây nổi lên, dùng nguyên lý đòn bẩy, kiếm được thùng tiền thứ nhất, ngay sau đó, người này điên cuồng đưa ra những ý tưởng kinh doanh tuyệt đỉnh.
Ba ngày, anh ta không thất bại một lần nào, ba năm ngắn ngủn, anh ta trở thành thần tượng trong mắt vô số người, trở thành kiểu mẫu mở rộng gây dựng sự nghiệp từ trước cho đến nay của chính phủ.
Người đàn ông này có tài nhưng thành đạt muộn, dùng thực lực của mình, chứng mình tài năng của mình cho người đời, chứng minh cho tất cả những người đã khinh thường anh ta.
Lúc trước anh ta cũng là một trong những người Diệp Lăng sùng bái, là người được vô số người sùng bái, thậm chí tạp chí về tài chính và kinh tế đều gọi anh ta là thiên tài, khen ngợi anh ta có một bộ não tuyệt đỉnh.
Nhưng trong vòng nửa năm gần đây, cũng không còn nghe được cái tên Hàn Sinh này nữa, thì ra người đàn ông không chiến mà thắng ở thương trường, lại ngã xuống trong tay một người phụ nữ.
Phụ nữ, ác độc như rắn rết, nếu đã tàn nhẫn lên rồi thì sẽ làm cho người ta sợ hãi. Thiên chi kiêu tử Hàn Sinh này đã ngã xuống rồi, ngã xuống trong tay người phụ nữ mà anh ta từng yêu.
Diệp Lăng đứng dậy, đi tới bên cạnh Hàn Sinh, vỗ bả vai của anh ta. Hàn Sinh bẩn thiểu lôi thôi đầy người đều là mùi rượu ngẩng đầu lên hỏi:
"Như thế nào? Cậu cũng muốn cười nhạo tôi? Đến đây đi, cậu cười nhạo đi, tôi là phế vật, phế vật, ha ha!"
Diệp Lăng lại lắc đầu, mỉm cười: "Tôi chỉ muốn uống rượu với anh, hơn nữa rượu này của anh là rượu phế phảm, chỗ này của tôi có Ngọa Long Túy, chúng ta tìm một quán cơm nhỏ uống hai chén?"
Ngọa Long Túy?
Hàn Sinh vừa nghe cái tên này thì liên tục gật đầu: "Ha ha, đi nào, chúng ta uống hai chén đi, nếu như cậu làm cho tôi vui vẻ, tôi sẽ thay đổi được số mệnh của cậu, ha ha!"
Diệp Lăng gật đầu, dẫn theo Hàn Sinh đi tới một tiệm ăn sáng mới vừa mở: "Ông chủ, 1000 đồng, cho tôi đồ nhắm rượu hai mặn hai chay, có vấn đề gì không?"
Ông chủ đang dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn bọn họ nghe nói như thế thì cười híp mắt đi tới bên cạnh Diệp Lăng, cầm một ngàn đồng kia bỏ vào trong túi: "Được, ngài chờ một chút."
Diệp Lăng lại để cho Hàn Sinh chờ trong quán, mình thì đi tới chỗ đậu xe lấy rượu ra, trong xe của hắn thường luôn sẽ có sẵn Ngọa Long Túy, thuận tiện lại gửi tin nhắn cho Diệp Phong, để cho anh ấy chờ mình một chút.
Bên trong quán, Hàn Sinh uống từng ngụm rượu, có lẽ cuộc sống sau này, chắc sẽ sống mê màng như thế này.
Diệp Lăng tới, cầm hai bình Ngọa Long Túy, sau khi mở ra, Hàn Sinh chợt ngửi một cái: "Rượu ngon rượu ngon, lúc trước chỉ nghe nói qua về Ngọa Long Túy, lại chưa thấy quá, càng chưa uống qua, quả thật là rượu ngon!"
Vừa nói xong, Hàn Sinh trực tiếp đoạt lấy bình rượu, hung hăng uống một ngụm rượu, sau đó cười ha hả lên, cũng không biết là bị sặc hay là thế nào, nói chung trong mắt của anh ta có nước mắt.
"Tôi biết, cậu là đang thương hại tôi đi? Hoặc có lẽ là đang cười nhạo tôi? Không sao cả, những chuyện này đều không sao cả, đế quốc thương nghiệp của tôi sụp đổ sau một đêm, các anh em của tôi xa lánh tôi, tôi chính là một phế vật, phế vật!"
Hàn Sinh cười ha ha, người ăn cơm trong quán đều ghét bỏ nhìn anh ta, có vài người không nhận ra anh ta là ai, vẻ mặt khinh thường, đây là ai, chém gió sao, cái gì mà đế quốc thương nghiệp.
"Tôi không có thương hại anh, cũng không có cười nhạo anh, mà là rất hận anh, anh biết tại sao không?"
Diệp Lăng chậm rãi cười nói, lúc này, ông chủ bưng bốn món còn nóng đi đến, hai mặn hai chay, rất thơm. Chẳng qua bốn món này cũng chỉ đáng 100 đồng, tiền còn dư lại là tiền lời.
Hàn Sinh ngẩng đầu, nghe Diệp Lăng nói tiếp, Diệp Lăng gắp một miếng đồ ăn: "Anh là thần tượng của tôi, luôn luôn được người khác gọi là thiên tài, anh có thể bị đánh ngã trên thương trường, nhưng lúc này anh lại bị đánh ngã bởi một người phụ nữ!"
"Anh là đồ hèn nhát! Tôi khinh thường anh, nhưng anh lại là thần tường của tôi, cho nên tôi càng khinh thường anh!"
"Nếu như tôi là anh, sẽ phấn chấn làm lại từ đầu, đế quốc thương nghiệp chó má gì đó, tài sản mấy tỷ mà thôi đã được gọi là đế quốc sao? Đó nhiều nhất cũng chỉ là là một công ty tương đối lớn mà thôi!"
"Tôi không tin lấy năng lực lớn kia của anh, con đường của anh còn rất dài, anh muốn tiếp tục uống như vậy, uống được chết cũng được!"
"Thế nhưng anh phải nhớ kỹ, người phụ nữ của anh đang bị người khác ngủ qua, mà cái người ngủ với người phụ nữ của anh dùng thủ đoạn lừa gạt tiền của anh, sau đó thì sao?"
"Tên đó đang cười nhạo anh, đang mắng anh, mắng anh là hèn nhát, là phế vật!"
"Anh có thể tiếp tục sống như hiện tại, thế nhưng tôi nghĩ, anh là đàn ông, anh là Hàn Sinh, anh sẽ phản kích, nếu có cơ hội, một lần vượt qua bọn họ!"
Diệp Lăng nói đến cuối cùng, thì kích động đến mức chỉ vào mũi Hàn Sinh mà mắng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đây là thần tượng của hắn, bây giờ lại suy bại đến loại tình trạng này.
Hàn Sinh ngẩn người, lập tức nghiến răng nghiến lợi, bàn tay hung hăng vỗ bàn một cái: "Cậu câm miệng cho tôi!"
"Cậu có tư cách gì nói tôi như vậy, Hàn Sinh tôi, bị phụ nữ đánh ngã, là tôi không có tiền đồ, thế nhưng không ai có thể nghi ngờ năng lực kinh doanh của tôi!
"Đông Sơn tái khởi, ha hả, nói thì đơn giản, tôi lấy cái gì để Đông Sơn tái khởi, tôi thiếu nợ vài triệu, cả đời này cũng đừng nghĩ xoay người được!"
Hàn Sinh vừa nói xong giống như đã mất đi toàn bộ sức lực, tựa trên ghế, nước mắt chảy xuống theo khóe mắt.