Từ đế quốc thương nghiệp mấy tỷ, bây giờ lại luân lạc đến mức thiếu nợ mấy triệu, anh ta còn muốn xoay người sao?
Xoay người cần tài chính, mà bây giờ, anh ta nợ nần chồng chất, anh ta làm gì để xoay người đây, dựa vào bán hoa quả tích góp từng chút một?
Nói vậy, anh ta đến chết mới trả xong số tiền nợ kia, mà đôi cẩu nam nữ đáng giận kia sẽ trơ mắt nhìn chuyện cười của anh ta, chế nhạo anh ta, thậm chí vũ nhục anh ta.
Hôm nay, tất cả các thẻ tín dụng của anh ta đều đã bị kéo vào danh sách đen, anh ta đã không có chút vốn nào cả, ngay cả vốn để bắt đầu lại cũng không còn.
Vay, nhưng không ai muốn cho anh ta vay tiền, cũng không có ai sẽ cho anh ta mượn tiền. Bây giờ anh ta ngủ ở cầu vượt, ba bữa cơm cũng không thể lo nổi, bạn nói anh ta làm thế nào xoay người đây!
"Tôi cũng muốn xoay người, tôi cũng muốn Đông Sơn tái khởi, tôi CMN cũng muốn hung hăng đánh vào mặt đám khốn kiếp kia!"
"Tôi là Hàn Sinh, tôi là Hàn Sinh không chịu thua, nhưng lúc này đây, tôi thực sự đã thua, không còn một chút vốn nào cả, đã không có năng lực bắt đầu lại rồi!"
"Lúc trước tôi có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, mà bây giờ, tôi không có cái gì cả, không có bất kỳ tư cách nào cả!"
"Thậm chí tôi cũng không muốn đi làm thuê cho người khác, cậu biết không, khi tôi nhìn thấy kẻ ăn xin trước mắt tôi lúc trước bây giờ lại diễu võ dương oai phun nước miếng vào mặt tôi, CMN tôi thật muốn đi chết!"
"Thế nhưng tôi không có, tôi tin tưởng ác tự có ác báo, tôi muốn sống, tôi muốn nhìn thấy đám cẩu nam nữ kia đi tìm chết, bọn họ chết không yên lành, cho nên tôi mới sống."
"Nhưng tôi thống khổ, cậu biết không, tôi thống khổ, tôi chỉ có thể uống rượu, chỉ có thể uống say, uống đến mơ mơ màng màng!"
Hàn Sinh giống như nói hết tất cả lời muốn nói trong mấy tháng nay, anh ta nhắm con mắt lại, mặc cho nước mắt chảy xuống, trong đầu cũng lóe lên từng đoạn hình ảnh.
Người phụ nữ anh ta thích nhất phản bội anh ta, làm cho anh ta đầu tư thất bại, người bạn hợp tác tốt nhất của anh ta, gài bẫy anh ta, làm cho anh ta phải cõng mấy triệu tiền nợ trên lưng.
Lúc trước công nhân cung kính với anh ta bây giờ lại xem thường anh ta, anh ta thấy được lúc trước thư ký nói lời ngon ngọt với anh ta bây giờ lại dùng ác ngữ với anh ta.
Anh ta thấy được tất cả, những chuyện đã trải qua anh ta đều đã trải qua, đây là một cơn ác mộng, cơn ác mộng không có cách nào tỉnh lại được.
Diệp Lăng hít sâu một hơi, lắc đầu, chậm rãi ngâm nga vài câu hát.
"Tôi đã từng có tất cả, vậy mà chớp mắt mọi thứ tan biến tựa như khói mây.”
"Tôi đã từng đánh mất hi vọng, chẳng còn phương hướng, cho tới khi thấy được sự giản đơn, đó mới là câu trả lời duy nhất."
"Tôi đã từng vượt qua núi cao biển rộng, cũng từng đi qua biển người mênh mông, tôi đã từng có tất cả, vậy mà chớp mắt mọi thứ tan biến tựa như khói mây..."
Giọng hát của Diệp Lăng tràn đầy sự tang thương, Hàn Sinh trợn to con mắt, cố gắng nở nụ cười: "Được rồi, cám ơn cậu mời tôi uống rượu, tôi cầm đi nửa chai rượu này, tôi sẽ nhớ kỹ cậu!"
Hàn Sinh đứng dậy, xoay người rời đi, mà lúc này Diệp Lăng cũng đứng lên, vỗ bả vai của anh ta, làm cho Hàn Sinh quay đầu, thấy được Diệp Lăng đang mỉm cười.
"Một trăm triệu, anh có thể tạo ra cái gì cho tôi, anh có toàn quyền phụ trách, tôi tuyệt không tham dự vào!"
Diệp Lăng cười nói, nhất thời Hàn Sinh trừng lớn hai mắt, 100 triệu, đây là một số tiền khổng lồ mà khi còn ở đỉnh phong anh ta chưa bao giờ sở hữu nó.
Có 100 triệu, rất nhiều ý tưởng trong đầu anh ta đều có thể thực hiện, đều có thể thử, đều dám liều mạng!
Bởi vì anh ta là Hàn Sinh, anh ta là thiên tài trong giới kinh doanh, anh ta là Hàn Sinh tung hoành vô địch trong giới kinh doanh!
Người ăn cơm xung quanh đều nở nụ cười 100 triệu, đùa gì thế, bạn đã nhìn thấy hình dạng của 100 triệu như thế nào chưa, khấu khí của người trẻ tuổi kia thật lớn.
"100 triệu? Cậu tin tưởng tôi sao?"
Hàn Sinh hít sâu một hơi, đột nhiên trong mắt lóe lên luồng ánh sáng đáng sợ.
Diệp Lăng mỉm cười, kéo Hàn Sinh ngồi xuống: "Vì sao anh không hỏi tôi có 100 triệu hay không, hoặc có lẽ hỏi có phải tôi đang trêu chọc anh hay không."
"Tôi nhìn người rất chính xác, cậu sẽ không, hơn nữa tôi nhìn cậu cảm thấy rất quen mắt, cho nên tôi nghĩ, cậu có tư cách này."
Hàn Sinh tung hoành vô địch trong giới kinh doanh, ánh mắt nhìn người sao không chuẩn cho được, chuẩn đến mức đáng sợ, chuẩn tới mức không có bạn bè.
"Tôi có thể cung cấp cho anh vốn tài chính 100 triệu, hơn nữa tập đoàn Hàn thị, tập đoàn Hoa Mỹ, xí nghiệp Long Đằng, thậm chí gia tộc Rothschild ở nước ngoài, gần như có thể nói, toàn bộ đều là của tôi!"
"Tất nhiên, nói như vậy có chút khoa trương, thế nhưng anh muốn làm cái gì, tôi dám cam đoan, toàn bộ bọn họ sẽ không có bất kỳ yêu cầu gì muốn anh thực hiện."
"Hơn nữa tôi cam đoan, ở Hoa Hạ này, thậm chí ở phương Tây, ở Bảo Loan, anh muốn làm gì, một đường bật đèn xanh!"
"Mà tôi muốn, là mười năm sau anh có thể đưa cho tôi loại kinh hỉ gì hoặc có lẽ, anh sẽ sáng tạo ra kỳ tích gì cho tôi!"
"Quan trọng nhất là, tôi muốn thấy một Hàn Sinh chân chính, mà không phải là một kẻ nát rượu sống mê mê màng màng, anh cảm thấy thế nào?"
Mấy câu nói này của Diệp Lăng, lập tức làm cho Hàn Sinh vô cùng kích động, gia tộc Rothschild, xí nghiệp Long Đằng, tập đoàn Hoa Mỹ, tập đoàn Hàn thị, đây chính là những tập đoàn vô cùng lớn!
Có được tài chính 100 triệu này, lại thêm sự giúp đỡ của những tập đoàn này, lại có chính phủ mở đèn xanh, Hàn Sinh nghĩ tới rất nhiều ý tưởng đáng sợ.
Hàn Sinh vô cùng kích động, anh ta hít sâu nói: "Cậu có thể cho tôi những thứ này, tôi sẽ cho cậu một đế quốc thương nghiệp đứng nhất thế giới! Mười năm, tôi sẽ làm cho tài sản của chúng ta, vượt qua cả Hoa Mỹ!"
Đây là sự tự tin của Hàn Sinh, cũng chính là sự cho phép của anh ta đối với chính anh ta. Đế quốc thương nghiệp đứng nhất thế giới, những lời này, cũng không phải nói đơn giản như vậy, đây chính là chuyện nhiều người không dám nghĩ.
Diệp Lăng gật đầu: "Được, tiếp theo tôi muốn đi gặp Lý tổng của Bích Phú Viên, anh đi cùng tôi chứ?"
"Bích Phú Viên? Lý tổng?"
Nhất thời con ngươi của Hàn Sinh đờ ra, đây chính là tập đoàn có tài sản gần nghìn triệu, lúc trước anh ta còn đứng trên đỉnh phong, cũng chỉ có thể nhìn lên.
"Không cần thay quần áo, tôi muốn làm cho người khác biết, anh Hàn Sinh, thiên tài, sẽ tái xuất giang hồ!"
"Mà tập đoàn của chúng ta, tên là Trọng Sinh!"
Diệp Lăng vung tay lên, trực tiếp xác định tên của tập đoàn kinh tế hô mưa gọi gió trên toàn bộ thế giới của mười năm sau, tập đoàn kinh tế này, làm cho vô số quốc gia đều kinh hồn khiếp vía, mà thiên tài Hàn Sinh này, cũng nổi tiếng khắp thế giới!
Mười phút sau, Diệp Lăng dẫn theo Hàn Sinh và Diệp Phong đi tới dưới lầu công ty Bích Phú Viên, mà Lý tổng của Bích Phú đã sớm chờ ở nơi này.
Tài sản gần nghìn triệu, rất mạnh rất mạnh, thế nhưng vẫn phải bán mặt mũi cho Diệp Lăng, vẫn phải quan tâm đến tên Diệp Lăng đáng sợ này.
Không nói đến cái khác, riêng tài sản của tập đoàn Hoa Mỹ đã vượt qua mười lần tài sản của Bích Phú Viên, tổng tài sản của tập đoàn Hoa Mỹ t đều lấy đơn vị mười nghìn triệu để tính.
"Diệp thiếu, sao ngài lại tự mình đến đây, loại chuyện nhỏ này, ngài gọi điện thoại không phải là được sao."
Lý Phong, một nhân vật truyền kỳ, từ một người thợ gạch ngói, trở thành một trong những người đứng đầu của ba công ty lớn nhất trong ngành đất đai, là một truyền kỳ.
Diệp Lăng mỉm cười, chỉ vào Diệp Phong và Hàn Sinh.
"Người này chính là anh họ của tôi, tới chỗ của ông bàn bạc công việc một chút, Lý tổng phải chăm sóc thật tốt vào nhé."
Lý Phong vội vàng gật đầu, cười nắm tay Diệp Phong, Diệp Phong có thể tới, là Diệp Lăng cho ông ta mặt mũi, Lý Phong rất rõ ràng chuyện này.
Dù sao tập đoàn Hoa Mỹ và tập đoàn Hàn thị đứng sừng sững ở nơi này, nếu quả thật muốn tìm công việc, vậy có rất nhiều lựa chọn, mà cái Diệp Lăng cần không phải là bố thí mà là tay làm hàm nhai!