Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 650 - Chương 650: Khinh Người Quá Đáng

Chương 650: Khinh người quá đáng

Tất nhiên, nói tay làm hàm nhai có chút khoa trương, tối thiểu, Diệp Lăng để cho Diệp Phong hợp tác với Lý tổng của Bích Phú Viên chính là xem trọng Bích Phú Viên của Lý Phong.

Không chút nào khoa trương, Lý Phong là nhận được may mắn, mấy năm nay phòng địa sản bất ổn, Lý Phong cũng muốn dựa vào những hạng mục khác, nhưng chỉ thiếu dạng bắp đùi như Diệp Lăng mà thôi.

Diệp Lăng giới thiệu Diệp Phong xong, sau đó chỉ vào Hàn Sinh lôi thôi đứng bên cạnh, mỉm cười: "Chắc ông cũng quen biết người này, Hàn Sinh!"

"Tổng tài tập đoàn Trọng Sinh, ah, tập đoàn Trọng Sinh, là tập đoàn mới của Hàn tổng, tất nhiên do tôi bỏ tiền, để Hàn tổng điều hành, về sau còn nhiều cơ hội hợp tác."

Hàn Sinh nghe được Diệp Lăng giới thiệu mình như thế, thì vô cùng cảm động. Trong lòng âm thầm thề, mặc kệ thế nào, anh ta cũng sẽ không làm cho Diệp Lăng thất vọng.

Lý Phong nghe được Diệp Lăng nói như vậy, thì trong lòng chấn động, Hàn Sinh, không phải là tên bị phụ nữ lừa đến phá sản sao. Hôm nay, tên này được Diệp Lăng nhìn trúng!

"Xin chào Hàn tổng, làm việc dưới tay Diệp thiếu, đây chính là một chuyện vui to lớn, về sau cần gì, cứ mở miệng, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau."

Lý Phong vội vàng nắm hai tay bẩn thiểu của Hàn Sinh, không chút ghét bỏ nào.

Mà một bên Diệp Lăng lại lắc đầu nói: "Anh ta không phải làm việc dưới tay của tôi, mà là anh ta đang giúp tôi, giúp tôi hoàn thành một ước mơ, anh ta là thần tượng của tôi!"

Những lời này, không chỉ làm cho Hàn Sinh cảm động, mà gần như còn làm cho anh ta muốn cống hiến đến chết cho Diệp Lăng, những lời nay là tôn trọng anh ta, là cho anh ta sự tự tôn.

Một buổi sáng, Diệp Lăng đều nói chuyện với Lý Phong ở chỗ này, quyết định một việc, đó chính là tiểu khu Bích Phú Viên mới khai phá kia, toàn bộ sẽ giao cho Diệp Phong đi làm.

Mà vốn cất bước đầu tiên, tạm thời Diệp Lăng sẽ đưa trước Diệp Phong một trăm triệu, còn những khoảng tiền khác, tất nhiên là do Lý Phong đưa, mà 100 triệu kia cũng do Diệp Lăng cứng rắn đưa vào.

Ra khỏi cửa lớn của Bích Phú Viên, Diệp Phong cảm động không biết nên nói gì cho phải, Diệp Lăng lại vỗ vai anh nói: "Anh là anh cả của em, thân là anh cả, đừng nói lời khách sáo."

"Làm cho tốt, để cho người nhà của An Đình biết, người Diệp gia chúng ta, mỗi người đều là kiêu hùng, ha ha!"

Diệp Phong gật đầu, âm thầm thề trong lòng, nhất định phải hoàn thành công việc một cách mĩ mãn, để cho bọn họ nhìn thấy Diệp Phong anh cũng là người có năng lực, chỉ là chưa gặp được cơ hội, bây giờ cơ hội đã tới, đây là lúc anh thể hiện bản lĩnh!

Sau đó Diệp Lăng lại đưa cho Hàn Sinh một dãy số điện thoại, là của Trầm Nguyệt Tâm: "Đây là số điện thoại của Trầm Nguyệt Tâm tổng tài của tập đoàn Hoa Mỹ, ah đúng, cũng là người phụ nữ của tôi, anh cần gì có thể gọi cho cô ấy nhờ giúp đỡ."

"Một tháng, phải xử lý xong tất cả các thủ tục mở tập đoàn, ngày khai trương ấy, tôi sẽ gọi tất cả mọi người đến, tôi muốn buổi lễ khai trương đó, khiếp sợ Đông Hải!"

Diệp Lăng vung tay lên, khí phách tận trời, hắn có tư cách này, hoàn toàn có tư cách này!

Một bên Hàn Sinh vội vàng gật đầu, có cơ hội tốt như vậy, anh ta phải làm lớn một phen. Anh ta sẽ để cho Diệp Lăng biết, để cho tất cả mọi người biết, Hàn Sinh anh ta, là vô địch trên thương giới.

Hàn Sinh rời đi, anh ta phải đi tìm về những nhân viên cũ đã theo mình hồi trước, tất nhiên là những người không rời không bỏ khi anh ta gặp nạn.

Diệp Phong cũng rời đi, công trình lớn như vậy, anh phải lập tức đi chuẩn bị, kết quả chỉ còn lại có một mình Diệp Lăng không bận việc gì.

"Hì hì, xem ra mình là người thật rãnh rỗi, ai, trứng đau, được rồi, buổi tối mình cũng phải đặt vé máy bay, nên đi Hồng Kông tìm Hà gia nói chuyện rồi!"

Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, Hà gia nên cho các người biết cái giá thật lớn khi làm những việc kia, có một số việc nhất định phải làm.

Nhưng đang lúc Diệp Lăng chuẩn bị rời đi, hắn lại thấy được một người cách đó không xa, quen thuộc như vậy.

Trước tòa cao ốc tập đoàn Hàn thị, Lý Thắng đứng đối diện một người đàn ông trung niên, cúi đầu, hít sâu một hơi, sắc mặt tái xanh, lại vẫn đè lại lửa giận trong lòng xuống.

"Sao cậu lại làm chuyện như vậy, cậu có biết không, chuyện mà chủ quản giao chúng ta nhất định phải làm tốt, tôi có một chút chuyện cá nhân, nên giao cho cậu."

"Kết quả đâu, cậu vậy mà lại làm hỏng, cậu lớn như vậy rồi, ngay cả heo cũng không bằng!"

"Tôi cho cậu biết, cậu có biết hay không, bởi vì một đơn hàng này mà công ty tổn thất bao nhiêu tiền, chuyện mà cậu làm đó, tôi thật sự phục rồi."

"Tôi muốn cậu, hiện tại liền gửi đơn từ chức, lập tức cút đi, đừng ở chỗ này làm tôi mất mặt!”

Ở đối diện người đàn ông trung niên lạnh lùng trách mắng, gương mặt Lý Thắng tràn đầy tức giận, gần nhất trong công ty, chủ quản được lên chức, nên trống một vị trí.

Mà người đứng đối diện với cậu ta tên là Lý Minh, đều là phó chủ quản, nhất định chủ quản mới là một trong hai người bọn họ.

Vì vậy chiến tranh không khói súng bắt đầu, Lý Minh này ỷ vào mình là người lâu năm trong công ty, khắp nơi làm khó dễ cậu ta. Đặc biệt là chuyện này, rõ ràng cậu ta không có sai, đơn hàng kia chính là giao cho Lí Minh, mà Lí Minh lại giao cho người dưới tay ông ta.

Kết quả đâu, đến ngày cuối cùng, báo cáo và xác định đánh giá còn chưa làm ra, mà Lí Minh này, vậy mà CMN xin nghỉ, vì vậy ngày hôm nay bị thất bại

Công ty vẫn còn chưa đưa ra phương án xử phạt, nhưng Lí Minh này lại trực tiếp kéo cậu ta xuống, chửi ầm lên.

"Lí Minh! Đến cùng là chuyện gì xảy ra, tôi nghĩ ông nên biết, ngày cuối cùng ông xin nghĩ, người của ông làm chuyện gì đó, sao tôi khống chế được!"

"Ông để cho tôi gánh cái nồi đen (oan) này trên lưng, có phải có hơi quá đáng rồi không. Tôi biết ông muốn làm chủ quản, tôi không muốn cạnh tranh với ông, là của ông thì chính là của ông!"

"Thế nhưng chuyện không phải tôi làm, tốt nhất ông đừng có đổ trên người tôi, tính tình tôi tốt nhưng không có nghĩa là tôi không biết tức giận, tôi hy vọng ông giải quyết cho tốt."

Vừa dứt lời, Lý Thắng xoay người muốn đi, nhưng ở đối diện Lí Minh lại trực tiếp kéo cậu ta lại.

"Ha ha, còn biết cáu kỉnh, Lý Thắng tôi nói cho cậu biết, cậu một đứa nhà quê không biết sao lại được vào công ty, còn muốn giành vị trí chủ quản với tôi, tôi thấy cậu đúng là mơ mộng hão huyền!"

"Nếu như cậu thức thời, thì hiện tại lập tức cút đi, tự mình từ chức còn có cái danh tốt, nếu không, cũng đừng trách tôi!"

Lí Minh cười lạnh, đối diện Lý Thắng tức đến nghiến răng nghiến lợi, công việc ở công ty Hàn thị, là em họ Mộ Ngưng Hàm giúp đỡ tìm cho cậu ta, nếu như làm không tốt, cũng không phải chỉ có cậu ta mất mặt.

"Lí Minh, có phải ông hơi quá đáng rồi không!"

Lý Thắng lạnh giọng quá, khinh người quá đáng, cùng lắm thì mình phản ánh lại chuyện này lên cao tầng, cậu ta cũng không tin, chẳng lẽ còn không có công lý.

"Khi dễ người? Tôi chính là khi dễ cậu đó, Lý Thắng tôi cho cậu biết, sớm muộn gì cậu cũng phải cút, nếu như cậu không thức thời, tôi không ngại dạy dỗ cậu một chút."

Lí Minh cười dữ tợn cười, khi dễ một người từ bên ngoài đối với người địa phương như Lí Minh mà nói, quá đơn giản.

"Có phải ông, có chút kiêu ngạo không?"

Nhưng vào lúc này, đột nhiên một giọng nói lạnh như băng vang lên, Lí Minh nổi giận đùng đùng xoay người lại, nhìn thấy một người thanh niên đang đen mặt chậm rãi đi tới chỗ này.

Bình Luận (0)
Comment