Sau khi nhìn thấy người thanh niên kia, sắc mặt Lý Minh lập tức tối sầm. Hắn chưa từng nhìn thấy người đó, càng không biết người đó là ai.
“Mày là cái thá gì mà dám xen vào chuyện của tao? Mau cút đi. Nếu không lát nữa tao sẽ cho mày biết chữ “lầm lỗi” được viết như thế nào!”
Người vừa đi đến không phải ai khác, chính là Diệp Lăng. Hắn cười lạnh: “Trong từ điển của tao thứ gì cũng có, chỉ không có hai từ “lầm lỗi”.”
“Anh à, người ta ức hiếp anh như thế mà anh lại không kháng cự. Anh có còn là nam tử hán không đấy?”
Diệp Lăng đi đến bên cạnh Lý Thắng. Lý Thắng nghe xong, chỉ xấu hổ cúi đầu: “Diệp Lăng, anh đã phụ lòng cậu.”
“Anh không hề phụ lòng em. Vừa rồi em đã nghe thấy, hắn đã thực sự coi anh là cường địch. Đủ nói rõ, anh đã làm rất thành công.”
“Ngược lại, nếu anh không có chút đe dọa nào, hắn cũng sẽ không làm hại anh. Cho nên, anh đã làm rất tốt.”
“Hơn nữa, anh là anh của em đó, làm gì có anh nào lại nhận sai với em mình chứ. Em sợ đến lúc trở về, Ngưng Hàm sẽ bắt em quỳ lên cái bàn xát nữa đó. Haha.”
Diệp Lăng giúp cho Lý Thắng thoải mái hơn, nhưng tên Lý Minh ở bên cạnh kia lại vô cùng gấp gáp: “Hả, hóa ra chúng mày là họ hàng à? Vậy thì sao? Mày định làm gì tao đây?”
“Tao nói cho mày biết. Ở tập đoàn Hàn thị, mày phải nghe theo tao, không được chống lại tao. Mau cút đi nhanh lên!”
Lý Minh chắp tay, lạnh giọng nói. Diệp Lăng cũng nhẹ gật đầu: “Ồ, được. Mày đợi đấy.”
Nói xong, Diệp Lăng gọi điện thoại cho cha vợ hắn là Hàn Vĩ Quốc, cũng chính là cha của Hàn Thanh Tâm, người sáng lập của tập đoàn Hàn thị.
“Cha, có một phó giám đốc của một bộ phận, tên là Lý Minh. Vì muốn tranh đoạt vị trí giám đốc đang bỏ trống mà bày ra âm mưu độc ác với một phó giám đốc khác, còn chửi bới đuổi người ta cút đi.”
“Vâng, phải ạ. Đúng như cha nghĩ đó, tính chất sự việc vô cùng tồi tệ. Vâng, vâng. Phó giám đốc kia là anh họ của con.”
Nói dứt lời, Diệp Lăng cúp điện thoại. Ngay sau đó, Lý Minh liền nhận được một cuộc điện thoại, hắn đã bị sa thải.
Lý Minh trợn tròn mắt, nhìn chòng chọc vào Diệp Lăng: “Rốt cuộc mày là ai? Vừa nãy mày gọi cho ai?”
“Tao ư? Tao gọi cho Hàn Vĩ Quốc. Mày thử nói xem tao là ai?”
Diệp Lăng nhún vai, sau đó vỗ vỗ Lý Thắng: “Mau đi làm thôi. Đừng để tâm đến thứ vô dụng này, chỉ tổ lãng phí thời gian.”
Lý Thắng rời đi, Diệp Lăng cũng đi luôn, chỉ còn lại một mình Lý Minh đứng ngẩn người. Hàn Vĩ Quốc không phải là chủ tịch ư? Nhưng vừa rồi, Diệp Lăng lại gọi ông ta là cha. Như vậy chẳng phải là, mình đã chọc phải anh trai của con rể của Hàn Vĩ Quốc sao?
“Khốn khiếp! Dám sử dụng quan hệ. Tao không phục!”
Lý Thắng gào thét điên cuồng. Đáng tiếc, thứ đáp lại hắn cũng chỉ có hiện thực lạnh lẽo. Đối với Diệp Lăng, mấy lời đồn đại, nói xấu cũng chỉ như gió thoảng qua tai. Hắn ta thoải mái muốn mắng thế nào thì mắng.
Vào ban đêm, một chiếc máy bay xuất phát từ sân bay Đông Hải. Mấy tiếng sau đã đáp xuống sân bay Hương Giang.
Diệp Lăng, Diệp Phi và Lý Thiên Hạo cùng đi xuống máy bay, đưa mắt nhìn cảnh đêm đẹp đẽ xung quanh. Diệp Lăng khẽ gật đầu, đúng là không tệ, không hổ là Tứ Tiểu Long của Châu Á.
“Đi thôi, trước tiên đến sòng bạc kiếm chút tiền tiêu xài. Chà chà, lần này tiêu tiền nhanh quá. Nếu còn không kiếm tiền, chỉ sợ đến cả tiền mua sữa bột cho con cũng không có mất.”
Diệp Lăng nhếch miệng cười. Hai người kia liền gật đầu, sau khi rời khỏi sân bay, bọn họ tìm một cái xe taxi rồi đi thẳng đến sòng bạc.
Sòng bạc được bao phủ bởi vàng son lộng lẫy. Mỗi ngày, không biết có bao nhiêu con bạc đến chỗ này kiếm ăn, vốn lưu động ở đây tính ra cũng phải lên đến vài tỷ.
Đây là một sản nghiệp quan trọng của nhà họ Gia, cũng là một cái “chậu châu báu”. Hàng năm giúp cho nhà họ Gia kiếm được số tiền lên đến vài tỷ.
Mục tiêu của Diệp Lăng chính là chỗ này. Muốn làm tổn thương người khác thì phải đạt được bảy tấc, mà bảy tấc của nhân loại chính là tiền, là tài chính. Không có tài chính thì coi như mọi thứ đều kết thúc.
Đầu tiên, Diệp Lăng đi đổi mười vạn thẻ đánh bạc, sau đó bắt đầu đi loanh quanh. Từ máy đánh bạc cho đến máy cá độ, vận may hơn người của hắn đã khiến cho những người xung quanh phải liên tục sợ hãi thán phục.
Chỉ trong vòng nửa giờ, thẻ đánh bạc của Diêp Lăng đã lên tới một trăm vạn. Đương nhiên, để có thể đi vào phòng Vip thì phải cần số tiền gấp mười lần như thế.
Ở nơi này, điều kiện để đi vào sòng bạc Vip là một ngàn vạn, nếu như Diệp Lăng muốn, hắn chỉ cần thay một cái thẻ đánh bạc một ngàn vạn là xong, nhưng hắn nhất quyết không làm thế.
Điều hắn muốn làm hiện tại chính là đánh rắn động cỏ. Hắn muốn phô trương cho người ta thấy, hắn đã đến rồi!
Vận may của Diệp Lăng vô cùng tốt khiến cho không ít nhân viên và con bạc phải đi theo hắn.
Dù cho Diệp Lăng đặt cửa nào, bọn họ cũng vội vàng đặt theo.
Chỉ trong vòng mười phút, thẻ đánh bạc của Diệp Lăng đã lên đến năm trăm vạn. Các dân cờ bạc khác nhờ hưởng lây Diệp Lăng mà cũng có được những cái chậu đầy ắp, cũng chính vì thế mà bọn họ vô cùng kích động.
Chẳng lẽ đây chính là thần bài sao? Bách chiến bách thắng, dù có làm gì cũng chỉ có một chữ, trúng!
Diệp Lăng chẳng buồn để ý đến những kẻ đằng sau, hắn, Diệp Phi và Lý Thiên Hạo đi đến cạnh vòng quay may mắn, khẽ cười một tiếng rồi trực tiếp đặt cược.
Vù, vòng quay may mắn bắt đầu chuyển động, sau đó bằng một cách thần bí lại tiếp tục dừng lại trước chỗ mà Diệp Lăng đã đặt cược.
“Trời ơi, thần bài, đây chắc chắn là thần bài. Đặt chỗ nào trúng chỗ đó. Anh em đâu, có cơ hội vươn lên rồi, mau đi theo thần bài thôi!”
“Ông trời thật có mắt, tôi đã thua hết ba mươi vạn rồi, không ngờ lại có thể đi theo thần bài. Đặt cược thôi!”
Ngay sau đó, Diệp Lăng lại tiếp tục đặt cược. Các con bạc lập tức đỏ mắt, vội vàng đặt theo Diệp Lăng. Giờ đây hắn chính là tia sáng dẫn đường cho bọn họ.
Hiện tại mà không làm thì khi nào mới làm đây. Đến lúc sau này nghĩ lại, cũng đã quá muộn rồi, hối hận cũng không kịp nữa.
Tạch tạch. Kim đồng hồ chậm rãi ngừng lại, toàn bộ đại sảnh lập tức vang lên một tràng phào tay vang đội, tất cả các con bạc đều vô cùng kích động. Bọn họ thậm chí còn coi Diệp Lăng như là thượng đế, là chúa cứu thế.
Diệp Lăng cười khẩy. Hắn đã nhìn thấy, một chiếc camera phía trên đang từ từ quay về phía hắn. Điều này nói rõ, hắn đã thành công thu hút sự chú ý của những cao thủ trong sòng bài.
Tiếp đó, các con bạc liên tục đặt cược theo Diệp Lăng, thậm chí còn có người dùng hết tiền của mình ra để đặt cược.
Trong một căn phòng quan sát trên tầng hai, có một người đàn ông hơn năm mươi tuổi nhìn chằm chằm Diệp Lăng qua màn ảnh, cười khẩy.
“Thằng nhóc này thật tà đạo, chuyện xảy ra bất thường như vậy chắc chắn là có gian lận. Nhưng mà cũng không sao, vi khống!”
Vi khống chính là lợi dụng máy móc điện tử để thay đổi kết quả đặt cược, phòng ngừa những lão già cao tay sử dụng thủ đoạn đã vượt quá giới hạn.
Thế nhưng, khi kim đồng hồ bắt đầu chuyển động, kỹ thuật viên khống chế máy móc mới giật mình phát hiện, máy móc đã hoàn toàn bị mất khống chế, không còn chịu sự khống chế của hắn nữa.
Tạch tạch. Kim đồng hồ ngừng lại, Diệp Lăng lại thắng một lần nữa. Tất cả mọi người lại đồng loạt hô lên.
Lúc này đây, thẻ đánh bài của Diệp Lăng đã đạt tới con số một ngàn vạn. Các con bạc đi theo Diệp Lăng cũng kiếm được không ít tiền lời, đến lúc này thì nhân viên kỹ thuật cũng không thể ngồi yên được nữa.
Mẹ nó, cứ thắng như vậy thì bọn tôi phải sống sao đây? Không được, phải lập tức ngăn cản hắn!