Trong căn phòng kỹ thuật trên lầu hai, một vị cố vấn kỹ thuật tinh thông đủ các loại thuật đánh bài cũng phải cau mày suy nghĩ. Thằng nhóc dưới kia thật quỷ quyệt.
Hắn đã làm việc này nhiều năm, từng gặp qua rất nhiều tên cược đâu thắng đấy nhưng lại không hề giống với tình huống của Diệp Lăng bây giờ.
Đường đường là nhà họ Hà, một bá chủ trong ngành cá cược, sao lại không thể nghĩ ra nổi một biện pháp nào chứ? Việc máy móc bị trục trặc cũng dễ hiểu nhưng người trấn thủ ở sòng bài lại là một người chia bài hàng đầu.
Nếu đã tới đây thì dù có thật sự là thần bài cũng không thể dám chắc tỉ lệ trúng là một trăm phần trăm. Thậm chí những tên từng thắng lớn ở đây cuối cùng cũng đều thua cuộc.
Nhưng bọn họ lại có một điểm giống nhau, đó chính là dị năng, một loại dị năng vô cùng huyền diệu.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Diệp Lăng đã thắng được hơn một nghìn vạn. Không chỉ thế, những con bạc đi theo hắn cũng đều phát tài.
Bọn chúng không chỉ lấy lại được vốn, mà còn thu về lợi nhuận, cho nên, tất cả đều coi Diệp Lăng như thần thánh, không dám khinh nhờn.
“Chà chà, lại đặt tiếp thôi. Mình sẽ chọn con báo, liều một lần cuối vậy.”
Diệp Lăng cười khẩy, đặt thẻ đánh bạc hơn một nghìn vạn vào con báo có tỷ lệ là 1% kia. Ngay sau đó, các con bạc khác cũng không nghi ngờ gì mà làm theo.
Lúc này đây, tất cả mọi người trong sòng bạc đều toát mồ hôi. Nếu như thua thì sòng bài sẽ phải bỏ ra một số tiền lên đến ba trăm triệu.
Ban đầu là thu tiền, sau biến thành bù tiền. Chỉ trong thời gian ngắn sòng bạc nhà họ Hà đã hoàn thành một “cuộc phản công hoàn mỹ.”
Người chia bài kia nhìn chằm chằm vào vòng quay, miệng liên tục lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào kỳ quái như thế, tuyệt đối không thể nào. Dù có là thần bài thì cũng không thể nào khống chế được.”
Kim đồng hồ chuyển động, đến khi nó bắt đầu chậm lại, tất cả các con bạc và nhân viên trong sòng bạc đều nín thở.
Không được trúng, không được trúng, nhân viên trong sòng bài thầm cầu nguyện. Tiền thưởng của tôi, tiền lương của tôi, nếu như trúng thì coi như mất trắng.
Còn về phần đám con bạc kia thì đều muốn quỳ gối trước Diệp Lăng. Nhất định phải trúng, nhất định phải trúng, dù là thế nào, chỉ cần trúng là mình có thể phát tài rồi!
Kim đồng hồ từ từ dừng lại, khoảnh khắc kim đồng hồ dừng lại trước tỷ lệ 1% kia, toàn bộ đại sảnh bùng nổ bởi một tráng pháo tay vang dội.
Tuyệt vời! Không khí lúc này so với năm mới còn náo nhiệt hơn cả. Rất nhiều người quay về phía Diệp Lăng hô lớn : “Thần bài”. Theo bọn họ, Diệp Lăng chính là thần bài, hơn nữa, còn là thần bài đến giúp đỡ bọn họ.
Lúc này, người trong sòng bạc đã không thể ngồi yên. Trong chốc lát, một vài người đàn ông vạm vỡ mặc áo đen đã đi đến trước mặt Diệp Lăng.
“Tiên sinh, thiếu gia bọn tôi đang chờ ngài ở phòng VIP. Hi vọng ngài có thể nể mặt cậu ấy mà đến đó.”
Nghe thấy người đàn ông áo đen nói vậy, Diệp Lăng nhún vai: “Cũng hay, đánh cược ở đây ít quá cũng không có ý nghĩa. Các anh em, chuẩn bị thắng tiếp nào.”
Dứt lời, ba người Diệp Lăng rời đi. Những con bạc kia đưa mắt nhìn theo Diệp Lăng, giống như những tín đồ thành kính nhìn theo vị thần của họ, ánh mắt ai nấy đều nóng rực như lửa.
Trong mắt họ, Diệp Lăng chính là thần, là một vị thần toàn năng, hơn nữa là một vị thần mà chỉ cần đi theo hắn là có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Căn phòng VIP trên lầu hai là một căn phòng riêng biệt ở đại sảnh, bày biện ở trong phòng vô cùng xa hoa, không những thế còn có những cô nàng mặc bộ trang phục thỏ bưng theo xì gà thượng đẳng và rượu đỏ Champagne không ngừng đi qua đi lại.
Người đàn ông to lớn mặc áo đen đưa Diệp Lăng đến chỗ này xong liền rời đi, rồi đi vào một căn phòng xa hoa khác.
Trong căn phòng đó, có một nam thanh niên đang cầm ly rượu đế cao cười khẩy nhìn Diệp Lăng. Bên cạnh nam thanh niên đó là nhân viên kỹ thuật vừa ở lầu hai, cũng là một cố vấn chia bài của sòng bạc, vua bài hàng đầu thế giới.
“Anh bạn này, anh tới sòng bạc Hạ gia chúng tôi gây sự kiếm tiền, có phải là hơi quá đáng rồi không?”
Nam thanh niên cười khẩy: “Anh cũng thật to gan. Tôi nghĩ anh cũng hiểu chuyện mà anh làm tồi tệ đến mức nào.”
Nam thanh niên này tên là Hà Gia Siêu, anh trai của Hà Gia Kỳ. Đương nhiên, địa vị không cao hơn Hạ Gia Kỳ nhưng cũng là người phụ trách sòng bạc này.
Diệp Lăng nhún vài: “Sòng bạc đã mở cửa làm ăn thì cũng đừng có sợ thua tiền, nếu không thì mở sòng bạc làm gì? Chẳng lẽ các người chỉ có thể thắng, mà không thể nào thua?”
“Nhà họ Hà chắc cũng không nhỏ nhen đến vậy chứ. Hơn nữa tôi thấy, anh cũng chẳng có tư cách để nói những lời này!”
Hà Gia Siêu đặt ly rượu xuống, tay đặt lên bàn đánh bạc bên cạnh, nhìn Diệp Lăng ngồi đồi diện, cười khẩy: “Thằng nhóc này, nghe mày nói, tao cảm thấy rất khó chịu đấy!”
“Tao nghe mày nói cũng chẳng thấy thoải mái gì. Cho nên, mày có gì muốn nói thì cũng nên ngậm miệng lại, còn nếu muốn đánh bài thì tao đây cũng sẵn lòng.”
Diệp Lăng mỉm cười. Hắn chẳng muốn tốn thời gian nói nhảm, trực tiếp đánh cược là xong. Để hắn tự tay rút gân đám Hạ gia này, bọn chúng mới biết thế nào là đau đớn.
Hà Gia Siêu ngẩn người, lập tức cười ha hả: “Đánh bài với tao? Haha, được, tới đây, tao sẽ chơi đùa cùng mày. Mày nói đi, chúng ta nên đặt cược vào Bách Gia Nhạc hay gì?”
Diệp Lăng lắc đầu: “Đánh cược theo kiểu đó quá đơn giản. Như vậy đi, chúng ta chơi vui một chút. Chỉ cần một lá bài, đặt cược theo độ lớn, át lớn nhất, 2 nhỏ nhất, mỗi lần một trăm triệu, mày thấy sao?”
Hắn vừa nói xong, Hà Gia Siêu lập tức ngẩn người. Mỗi lần một trăm triệu? Mày có nhiều tiền như vậy sao?
“Được thôi. Anh Phúc, chia bài đi.”
Anh Phúc mà Hà Gia Siêu nói chính là vua bài hàng đầu, hiện đang là cố vấn kĩ thuật của tập đoàn. Hắn khẽ gật đầu, nhẹ nhàng chia hai lá bài nhưng thắng bại cũng đã định.
Hắn phát cho Diệp Lăng một cây 2 tép, còn Hà Gia Siêu là một cây át bích.
Là một vua bài hàng đầu, mấy thủ đoạn nhỏ này đương nhiên không làm khó được anh Phúc, người đã tung hoành ngang dọc nhiều năm. Đây chẳng qua chỉ là một chút tài mọn.
“Được rồi, bắt đầu đi.”
Hà Gia Siêu lạnh lùng cười, Diệp Lăng cũng khẽ gật đầu, thoải mái lật bài lên. Nhưng Hà Gia Siêu lập tức ngẩn ra, trong tay Diệp Lăng lại chính là quân át bích!
Anh Phúc cũng trợn tròn mắt. Không thể nào, không thể như vậy được, rõ ràng át bích đã nằm trong tay Hà Gia Siêu, sao có thể rơi vào tay Diệp Lăng được?
Hà Gia Siêu cực kỳ tức giận, sau khi lật lên, trông thấy quân bài 2 tép. Rất rõ ràng, Hà Gia Siêu đã thua một trăm triệu.
“Có tiếp tục nữa không? Tao nghĩ công tử nhà họ Gia chắc cũng không vì một trăm triệu mà đau bụng đâu nhỉ?”
Diệp Lăng cầm lá bài ném ra ngoài, sau đó khẽ cười nói. Lý Thiên Hạo và Diệp Phi đứng sau hắn thì bình thản ung dung. Loại trò vặt này bọn họ còn biết, đừng nói là Diệp Lăng.
“Chơi chứ! Sao lại không chơi? Chỉ có một trăm triệu thôi mà, thua thì thua. Tiếp đi, tiếp đi!”
Hà Gia Siêu nhe răng cười. Một trăm triệu thôi mà, hắn cũng chẳng có lý do gì mà tức giận.
“Lần này, từng người sẽ rút một lá!”
Nói xong, anh Phúc đứng dậy, lấy ra một lá bài trong đống bài, sau đó mạnh mẽ đập lên mặt bàn.
Một cây át rô, lá bài này gần như đã nắm chắc phần thắng. Hà Gia Siêu cười lạnh lẽo: “Đến đây, rút bài tao xem nào!”