Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 653 - Chương 653: Khiêu Khích.

Chương 653: Khiêu khích.

Đối với một vua bài hàng đầu như anh Phúc mà nói thì quân át rô này đã đại diện cho chiến thắng tuyệt đối.

Hà Gia Siêu cũng biết được bản lĩnh của anh Phúc, trên miệng vẫn là nụ cười khẩy, hắn muốn thấy Diệp Lăng phải xấu hổ. Để tao xem mày còn có thể tráo bài được không, lần này tao phải trực tiếp đánh ra.

Diệp Lăng nhún vai: “Át rô à? Thật đúng là không nhỏ. Không tệ, không tệ, nhưng mà tiếc thật.”

Nói xong, Diệp Lăng liền lật bài lên. Kết quả đã khiến cho anh Phúc phải lảo đảo về sau mấy bước, trừng mắt nhìn Diệp Lăng lật ra cây át cơ.

Không, không thể nào. Anh Phúc lẩm bẩm. Từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ trông thấy chuyện gì kỳ lạ như thế.

“Rốt cuộc mày là ai? Tại sao lại tới sòng bạc của Hạ gia tao? Nói mau!”

Nếu đến bây giờ Hà Gia Siêu còn không nhận ra tên ghê tởm trước mắt này tới đây để báo thù thì quả thật là một thằng ngốc. Cho nên, hắn khẽ quát.

Diệp Lăng cười lạnh lẽo: “Tao? Tao là Diệp Lăng ở đại lục. Tao nghĩ Hà Gia Kỳ và ông mày cũng đã từng nhắc đến tao.”

“Được rồi, đánh cược thế này ít quá. Chúng ta đánh cược lớn một chút, mỗi lần một tỷ đô!”

Diệp Lăng ném bài đi, chậm rãi cười nói. Sau khi nghe thấy một tỷ đô, Hà Gia Siêu vô cùng kinh ngạc. Một tỷ đô cũng chính là bằng năm, sau tỷ nhân dân tệ!

Làm sao hắn có thể làm chủ được việc lớn như vậy? Chỉ một lần thắng thua, cũng gần như đã ảnh hưởng đến sự thay đổi của cổ phần ở sòng bạc.

Chủ yếu là hắn cũng đã nghe qua về tên Diệp Lăng này. Cách đây mấy ngày, ông nội và anh em của hắn ở đại lục đã phải vội vàng trở về. Sau khi hắn nghe ngóng mới biết được, hóa ra họ đã gặp phải một tên đáng sợ.

Cái tên này ép ông nội của hắn, một người mà trong mắt hắn từ trước đến nay không bao giờ phải chịu thua ai, phải chạy từ đại lục về đến tận Hương Giang ngay trong đêm.

“Một tỷ! Không, tao sẽ không đánh cược với mày đâu. Mày điên rồi! Mày đúng là một thằng điên!”

Hà Gia Siêu kích động quát lớn. Trông thấy ván bài ắt sẽ thua, làm sao hắn có thể nhảy vào được? Hơn nữa, hắn cũng không có tư cách này, cho nên, mới hoảng sợ như vậy.

Diệp Lăng cũng đứng lên: “Không cá nữa? Nhưng tao nghĩ mày cũng chẳng có lựa chọn nào khác. Một tỷ đô, mày không muốn cá cũng phải cá, không cá mày sẽ chết. Mày thấy thế nào?”

Nói xong, Diệp Phi vốn ở sau lưng Diệp Lăng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hà Gia Siêu, một con dao găm sắc lẹm cũng đã kề cận ngay dưới cổ của hắn.

Một luồng khí lạnh kề sát bên cổ Hà Gia Siêu, khiến toàn thân hắn run rẩy, thậm chí đến cả lông tơ cũng bị luồng khí lạnh đó chém đứt.

“Mày không còn lựa chọn nào đâu. Cho nên, mau chia bài đi. Vị tiên sinh tay nghề cao siêu kia, chia bài!”

Diệp Lăng khẽ mỉm cười. Thế nhưng trong lời nói lại là một giọng điệu khiến người khác không thể kháng cự. Người nghe thấy nó trong lòng đều cực kì sợ hãi, thậm chí là phát run.

Đột nhiên, đúng vào lúc này, cánh cửa của phòng VIP được mở ra, một đám người ồ ạt kéo vào phòng. Người tiến vào đầu tiên chính là Hà lão, lão ta chống gậy, vẻ mặt vô cùng tức giận.

Đi theo sau lão, chính là những nhân vật nổi tiếng ở nơi đây, thậm chí còn có các quan lớn. Mỗi một người đều đến đây để góp phần tăng thêm uy nghiêm cho Hà gia để uy hiếp Diệp Lăng.

“Diệp Lăng, mày thật khinh người quá đáng! Nơi này là Hương Giang, không phải đại lục. Mày mau bảo người của mày thả vũ khí xuống, nếu không, lão già tao đây sẽ không để yên cho mày đâu!”

Hà lão quát lớn, con cháu nhà họ Hà phía sau cũng lạnh lùng quát: “Mày là cái thá gì, mau thả anh tao ra. Nếu không, mày sẽ không rời khỏi Hương Giang được đâu!”

Diệp Lăng quay đầu lại, nhìn cái tên đang to mồm mắng hắn, nhẹ nhàng cười: “Mày thật là to gan!”

“Phế nó đi!”

Diệp Lăng nói thật chậm. Ngay sau đó, Diệp Phi di chuyển, bóng dáng như ma quỷ, đi thẳng đến cạnh nam thanh niên kia, dao găm trong tay bỗng nhiên xoay tròn.

Xoẹt. Lưỡi dao mạnh mẽ cắt một đường. Chỉ sau một giây, Diệp Phi lại quay lại cạnh Hà Gia Siêu, dao găm kề sát bên cổ hắn. Còn tên mắng Diệp Phi kia thì lấy tay che đầu gối, co quắp ngã xuống mặt đất, đau khổ gầm rú.

“Lời tao nói ra mà mày dám ngoảnh mặt làm ngơ. Đương nhiên, tao phải tới đây để thực hiện lời hứa của tao. Nếu không, tao sẽ là một kẻ không biết giữ chữ tín.”

“Hà Gia Siêu, hôm nay mày muốn cá cược thì cá cược, nếu không muốn cá cược thì cũng phải cá cược. Tao đã nói rồi, mày không thể quyết định được!”

Nói xong, dao găm của Diệp Phi lại nhích thêm một đoạn. Sắc mặt Hà Gia Siêu tái nhợt, hai chân run rẩy. Thật độc ác! Tên trước mặt này chính là một con ác quỷ tàn độc.

Vì sinh mạng, Hà Gia Siêu đành run rẩy rút ra một lá bài. Đầu tiên hắn đưa cho Diệp Lăng, sau đó giữ lại cho mình một lá.

Hai tay hắn cẩn thận lật lá bài ra, khốn khổ nuốt một ngụm nước bọt. Hắn có thể cảm nhận được sự túng quẫn trong lòng mình, nếu mà thua, hắn sẽ trở thành tội nhận của Hà gia!

Tất cả mọi người trong Hà gia đều nhìn chằm chằm bài của Hà Gia Siêu. Sau khi nhìn thấy lá bài của mình, Hà Gia Siêu vô cùng kích động, túm lấy lật lên bàn đánh bạc.

“Haha! Tao thắng! Tao thắng rồi! Tao đã lấy được át tép, không còn quân át nào nữa rồi. Chỉ có một bộ bài thôi, mày sẽ làm được gì đây! Haha!”

Hà Gia Siêu vô cùng kích động, trong khi đó Diệp Lăng rất nhẹ nhàng lật bài lên. Khi lá bài xuất hiện, Hà Gia Siêu lập tức ngẩn người.

Át bích, sao lại là át bích? Không thể nào, đây là gian lận, tuyệt đối không thể nào. Một bộ bài có bốn cây át, tất cả đều đã được rút hết rồi.

“Không! Mày gian lận. Mày đã thua rồi, là do mày gian lận. Một bộ bài sao lại có năm quân át chứ? Không thể nào!”

Diệp Lăng nhìn Hà Gia Siêu đang kêu gào, khẽ nhún vai: “Ngại quá, trong thế giới của tao không tồn tại một quy tắc nào cả. Rõ ràng là tao thắng!”

Lời nói của Diệp Lăng khiến cho các lão già Hà gia đều run rẩy. Hắn rõ ràng đang khiêu khích, đang cố tình gây hấn với họ. Hắn chính là muốn nói, dù hắn có gian lận, chỉ cần hắn nói thắng thì chính là thắng, không có lý do!

“Diệp Lăng! Mày!”

Ông Hà tức giận quá mức, trực tiếp ngã xuống, ngất đi. Lập tức, toàn bộ căn phòng trở nên huyên náo. Có người xoa bóp cho Hà lão, có người thì hồi sức cho trái tim của ông.

“Mày thật càn rỡ! Tao chẳng cần biết mày là ai, mày đã đụng vào nơi đây. Đây là Hương Giang, không phải đại lục!”

“Thằng nhóc kia! Mày chết chắc rồi. Tao cam đoan mày không thể rời khỏi được Hương Giang đâu!”

Diệp Lăng nghe thấy những lời uy hiếp kia, lắc đầu nói: “Nói gì mà nhiều thế!”

Dứt lời, Diệp Phi đã đi đến cạnh người kia. Bàn tay mạnh mẽ tát vào khuôn mặt còn chưa hết hoảng hồn của người đó, lưu lại năm dấu ngón tay rõ ràng.

“Nói cho ông Hà biết, ông ta thiếu tao một tỷ đô. Ngày mai, tao sẽ đến lấy. Tao chỉ cho một ngày thôi, nếu không trả, đứng trách tao đại khai sát giới!”

Trong phòng, cả một đám người trợn mắt há mồm, choáng váng đầu óc. Tự hỏi nên làm cái gì bây giờ?

Không có ai biết, từ giờ khắc này, Hương Giang sắp phải chịu đựng một cơn bão táp to lớn, đáng sợ. Mà tất cả mọi chuyện, đến xuất phát từ bàn tay của người thanh niên này!

Gió lạnh từ từ thổi, ba người Diệp Lăng rời khỏi sòng bạc, quay đầu nhìn đám người vẫn còn đang hốt hoảng, nhếch miệng cười khẩy.

Bình Luận (0)
Comment