Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 654 - Chương 654: Tàn Sát.

Chương 654: Tàn sát.

Ngày hôm sau, toàn bộ Hương Giang đều chấn động vì chuyện xảy ra ngày hôm qua. Một tên đến từ đại lục phế một trong số những con cháu của Hà gia ngay trước mặt Hà lão gia tử.

Không chỉ có thế, hắn còn để lại cho Hà gia một khoản nợ oan là một tỷ đô. Vậy mà Hà gia lại hoàn toàn bất lực!

Trên một du thuyền xa hoa trên biển, sắc mặt ông Hà tái nhợt, những người ngồi xung quanh đều là đồng minh thân mật nhất của Hà gia.

Bao gồm cả Quách gia, Lý gia, Trịnh gia và Hướng gia, tất cả đều là những gia tộc chưa từng suy yếu ở Hương Giang suốt bao nhiêu năm qua, mang trong mình những thủ đoạn hết sức đáng sợ.

“Chự vị, Hà gia ta không chống lại được người này, nhưng bọn ta tuyệt đối không chấp nhận đầu hàng. Có điều, Lý lão của Hà gia cũng không phải đối thủ của hắn, bọn ta muốn các vị giúp một tay.”

Giọng nói của Hà lão vô cùng lạnh lùng, người đàn ông từng tung hoành suốt nửa thế kỷ cuối cùng cũng giận dữ. Bị một tên nhãi đi đến tận Hương Giang ức hiếp. Nếu ông còn không thị uy thì có đáng mặt đàn ông không?

Lý gia vốn là đồng minh trung thành nhất của Hà gia, nhưng lúc này, một người con của Lý gia cũng phải mở miệng khuyên nhủ: “Chú Hà, cha cháu bảo cháu đến khuyên bảo chú. Nhịn một bước, thiên địa rộng mở. Chú không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho hậu bối.”

“Giữ lại được núi xanh, không sợ không có củi đốt, chú phải suy nghĩ cẩn thận.”

Thực tế, công tử nhà họ Lý nói vậy cũng là muốn biểu đạt lập trường của mình. Trò chơi này quá nguy hiểm, Lý gia ta không tham dự, các người cũng nên cẩn thận một chút.

Hà lão nghe xong, không tức giận mà lại bình tĩnh gật đầu, ông nhìn đại biểu của những gia tộc khác và nói: “Các người thì sao? Cũng nghĩ giống như Lý gia?”

“Đương nhiên chúng tôi ủng hộ Hà gia, thế nhưng Hà lão à, chuyện này không hề đơn giản. Chúng ta không thể xem thường thân phận của tên kia được, làm chuyện gì cũng đều phải cẩn thận!”

“Cẩn thận cái đầu các người! Hắn đã đè lên đầu lên cổ chúng ta rồi, hôm nay dù có thể nào, cũng phải liều mạng với hắn. Trong gia tộc tôi có hai đại Kim Đan lão tổ cung phụng, tất cả đều xuất trận, chấp nhận sự sai khiến của Hà lão.”

“Đúng! Chúng ta có gì phải sợ? Chẳng nhẽ chúng ta liên hợp lại cũng không đánh nổi một thằng nhóc? Thật nực cười!”

Hà lão nghe vậy, lập tức gật đầu: “Nếu các vị đã như vậy, Hà mỗ ta chân thành cảm ơn. Thù lao về sau, ta chắc chắn sẽ không quên các vị.”

“Diệp Lăng! Đây là Hương Giang, không cho phép ngươi đến đây làm càn!”

Buổi tối ở Hương Giang là đẹp nhất, Diệp Lăng, Diệp Phi và Lý Thiên Hạo đứng bên bờ biển Hương Giang, lẳng lặng nhìn những cơn sóng lớn cuộn trào, không khỏi nở nụ cười.

“Đã qua một ngày, cũng là lúc chúng ta nên đi tìm lão Hà. Thiếu nợ trả tiền là chuyện thường tình, các người thấy có đúng không?”

Diệp Lăng nhìn hai người kia, sau đó cả ba quay người, đi đến nơi đường phố náo nhiệt.

Chợ đêm ở Hương Giang cũng vô cùng nổi tiếng, ở đây không chỉ có quà vặt mà còn cỏ đủ loại thương phẩm. Rất nhiều người từ đại lục tới đây để mua sắm.

Đương nhiên, từ sau sự việc năm ngoài, số lượng mua sắm ở nơi này rớt xuống mức thảm hại. Đám người Hương Giang vốn cho mình là thanh cao, giờ đây chỉ ước gì người đại lục mà họ từng cho rằng thấp kém xuất hiện trở lại.

Cái gì không thể biểu đạt thì chỉ có thể nói là ti tiện, không hiểu được thứ gì là trân quý, thì chỉ biết nói linh tinh.

Một đứa trẻ ngoại quốc tè bậy bên đường, người Hương Giang sẽ ngay lập tức nhìn lại chính mình, nghĩ xem có phải là do nhà vệ sinh công cộng quá ít hay không? Có nên thiết kế thêm hay không? Kiểu gì cũng không thể để người Hương Giang mất mặt được.

Nhưng một đứa trẻ đại lục tè bậy thì bọn họ sẽ coi là không có giáo dục, không được dạy dỗ, thậm chí còn gào thét muốn đuổi người đại lục cút khỏi Hương Giang.

Một địa phương chịu ách nô dịch suốt gần một trăm năm, bây giờ lại khắc sâu trong đầu những tư tưởng đáng xấu hổ như vậy. Tính nô đầy mình, quả thật khiến người các thương cảm.

Ba người dảo bước trên đường phố náo nhiệt, đôi mắt Diệp Lăng hơi nhíu lại, nhẹ nhàng cười với Diệp Phi: “Diệp Phi, có muốn giết người không?”

Giết người?

Diệp Phi khẽ gật đầu, tròng mắt lập tức đỏ au. Một con dao găm ngắn sắc bén lặng lẽ xuất hiện trên tay hắn, so với dao găm dài còn tản ra ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ hơn cả.

Một cơn gió lớn thổi đến, từng nhóm người trên đường phố náo nhiệt bỗng chốc biến mất sạch, tất cả đều bỏ chạy.

Mà xung quanh, xuất hiện rất nhiều người, tất cả đều cầm trong tay đao thép, cởi trần, tỏa ra sát khí đáng sợ, xông về phía ba người Diệp Lăng.

“Chính là hắn, mau chém chết hắn. Hướng gia nói, ai chém chết hắn sẽ được thưởng một ngàn vạn!”

Tên đại hán cầm đầu thét lớn, lập tức, con mắt của các tên lưu mạnh khác hừng hực lửa. Một ngàn vạn là một con số trên trời, không ai có thể tưởng tượng nổi.

Có trọng thưởng, ắt có dũng phu. Tất cả lưu manh đều vì thế mà trở nên điên cuồng.

Diệp Phi cười khẩy, nắm lấy con dao găm, bước chân đạp mạnh điên cuồng. Cả người hắn vọt thẳng lên, con dao trong tay múa may ra từng đóa hoa yêu mị.

Đóa hoa lộng lẫy nhưng lại có thể giết người. Mỗi một đao lấy đi một mạng. Diệp Phi càng giết càng giận, tàn sát vô số.

Diệp Lăng đứng ở trung tâm, không hề động đậy.

Bởi vì Lý Thiên Hạo cũng đã di chuyển, tay hắn cầm một thanh kiếm dài, xông lên chiến đấu.

Vù vù, đao quang kiếm ảnh, giết hết một đám lưu manh gào thét điên cuồng. Từng tia máu tươi bay như bão tố, khắp thế giới ngập tràn hơi thở chết chóc.

Diệp Lăng đứng nguyên tại chỗ, con mắt đột nhiên nhìn lên trên. Bên trên tầng ba mươi chín của tòa nhà cao nhất, ở phía trên đỉnh, có một người trung niên đang dùng kính viễn vọng quan sát.

Đột nhiên, mục tiêu lại nhìn về phía hắn mỉm cười, có vẻ đã phát hiện ra hắn. Trong lòng hắn không khỏi run rẩy.

Không thể nào. Chỉ có siêu nhân mới có khả năng nhìn xa như vậy. Đến cả Captain America cũng không thể nhìn rõ, làm sao hắn biết được có người đang nhìn hắn.

“Hướng gia, cứ chờ đó. Không một ai trong các ngươi có thể chạy thoát được đâu!”

Đột nhiên, có một giọng nói lành lạnh vang vọng trong tai của người đàn ông trunng niên, kính viễn vọng trên tay hắn lập tức rơi xuống từ độ cao ba mươi chín tầng lầu.

Ở độ cao như vậy, kính viễn vọng nhất định sẽ vỡ vụn. Mà người đàn ông của Hướng gia đó, cũng cảm thấy rất rõ sự tan vỡ đó.

“Không, không thể nào! Diệp Lăng, mày sẽ không thể sống sót qua đêm nay!”

Người đàn ông Hướng gia tự an ủi bản thân. Bọn lưu manh ở phía dưới được sử dụng để làm hao phí thể lực của hắn, chỉ đến để tìm đường chết.

Sát chiêu thực sự chính là nằm ở phía sau. Dưới sự liên thủ của các gia tộc lớn, dù Diệp Lăng có mạnh đến đâu cũng khó lòng thoát chết!

Năm phút sau, trên đường phố đã không còn bóng người, chỉ còn lại những xác chết ở khắp nơi. Những tên lưu manh khác thì đều đã bỏ chạy, số người sống sót không còn nổi một nửa.

Đôi mắt Diệp Phi đỏ bừng, sát khí hung ác tràn ngập khắp thân thể, nhưng đến khi Diệp Lăng vỗ vào bờ vai hắn, con mắt đỏ lòm đó đột nhiên trở về vẻ thanh tĩnh.

“Đi thôi, giết chóc thế là đủ thôi. Còn để dành cho màn kịch phía sau nữa.”

Diệp Lăng dẫn Diệp Phi và Lý Thiên Hạo toàn thân đẫm máu rời khỏi con đường này, đi thẳng đến Hà gia!

Bình Luận (0)
Comment