Trang viên của nhà họ Hạ từng là một căn nhà lớn theo kiểu thành lũy của một quý tộc người Mỹ vào khoảng một trăm năm trước.
Bây giờ ở đây đang được canh phòng dày đặc, rất nhiều đại lão danh chấn hương giang đều tề tựu ở đây, sắc mặt ai nấy đều nghiêm túc, chờ đợi bát đại cường giả Kim Đan vây giết Diệp Lăng.
Vụ việc ở phố chợ đêm thất bại là điều bọn họ đã sớm dự tính trước. Bởi vì bọn họ chỉ muốn dùng nó để làm Diệp Lăng hao tổn càng nhiều linh lực càng tốt.
Những đám người đó có chết cũng chẳng liên quan gì đến họ. Bọn họ có nhiều tiền, tiền có thể mua được cả mạng sống, cho nên, bọn họ không hề cảm thấy đau lòng.
“Bát đại cường giả Kim Đan đã là lực lượng mạnh nhất Hương Giang này. Một tên nhóc đại lục cùng lắm cũng chỉ đánh bại được một người.”
“Đi theo hắn có hai người bình thường, có lẽ cũng chỉ là cao thủ, còn lâu mới được gọi là cường giả. Chắc là sẽ không sao đâu.”
“Nơi đây không phải đại lục, mà là Hương Giang, vùng đất rồng cuộn hổ ngồi. Bất kể là ai đã đến nơi này, đều phải tuân theo quy củ ở đây. Nếu dám phản kháng, chúng ta sẽ liên hợp lại trừng trị!”
Các vị đại lão ngồi vây quanh cái bàn tròn, uống hồng tửu, bình tĩnh nói chuyện. Đối với họ, dù cho có thực lực không tệ, bối cảnh hơn người thì một tên nhóc đến từ đại lục có thể gây ra bao sóng gió ở đất Hương Giang này chứ?
Hơn nữa, hiện tại ở đây còn có một vài sĩ quan cao cấp của sở cảnh sát. Dù cho tên nhóc kia có là cháu rể của ông lão đó thì dưới con mắt của những người này, hắn cũng không dám tùy tiện làm bậy.
Nhưng đúng lúc này, ông Lý mặt tái nhợt đi vào trong phòng. Nhìn những người ngồi trong phòng, sắc mặt ông lập tức thay đổi: “Hà tiên sinh, có phải các vị đã phái bát đại cường giả Kim Đan đi vây giết Diệp thiếu rồi đúng không?”
“A, ông Lý, nếu như ông đi nữa thì là cửu đại cường giả Kim Đan. Có điều, tôi thấy thêm hay bớt một người có lẽ cũng không ảnh hưởng gì nhiều.”
Lão đại Hướng gia tỏ vẻ kì quặc. Người ở trên đỉnh lầu kia là em trai của ông, còn ông thì ở lại Hà gia để trấn thủ, động viên ông Hà.
Ông Lý nghe xong, lập tức giận dữ: “Đúng vậy, tôi có đi hay không cũng không quan trọng. Hà tiên sinh, ông hãy nghe theo tôi, nghĩ cách làm sao để trốn đi đi. Nếu không hôm nay, Hà gia ắt máu chảy thành sông.”
“Nói láo. Sao ông lại phóng đại một thằng nhóc đến từ đại lục lên như thế? Ông nghĩ gì vậy? Dù cho hắn có đại sát tứ phương thì tất cả cũng chỉ là những lời thứ như đánh bại Giáo Hoàng, gián tiếp tiêu diệt nghị hội Hắc Ám cũng chỉ là lời đồn mà thôi!”
“Theo tin tình báo của tôi, Giáo Hoàng vẫn bình yên vô sự, nghị hội Hắc Ám là do chính tay Giáo Hoàng tiêu diệt. Tất cả đều là tin đồn, ông làm như vậy thật đúng là tốn công vô ích!”
Một ông lão ở Trịnh gia chửi ầm lên, ông Lý chỉ biết lắc đầu, cười khổ: “Hà tiên sinh, ông đã bao giờ thấy tôi bịa chuyện chưa?”
“Vị Diệp thiếu này là người nắm giữ ấn Thủ Hộ. Các người có biết người có đủ tư cách nắm giữ ấn Thủ Hộ đáng sợ ra sao không? Ít nhất cũng phải là cường giả Độ Kiếp kỳ!”
“Vậy mà các người lại để cho bát đại cường giả Kim Đan đến vây giết hắn. Ngu xuẩn, thực sự là một quyết định hết sức ngu xuẩn. Các người đã tự tay hủy hoại đi những nhân tài rồi!”
“Cái gọi là thế tục, không bao giờ trói buộc được những cường giả như hắn. Nếu hắn muốn giết thì có thể giết sạch hết tất cả mọi người ở đây, không ai có thể làm gì được hắn!”
Ông Lý như điên lên, gào thét toán loạn, cuối cùng đã không còn chút sức lực nào: “Được rồi, các người hãy tự lo cho bản thân mình đi. Tôi đã nói hết những gì muốn nói rồi. Mọi người bảo trọng!”
Nói dứt lời, ông Lý mang theo thân thể mỏi mệt rời khỏi. Lúc ông ta đi đến cửa thì có một thân thể mạnh mẽ rơi bộp xuống dưới.
Bịch. Trước mắt là một thi thể khóe miệng chảy máu, hai mắt trừng lớn, chính là thủ vệ Hà gia.
Tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh, mở to mắt nhìn ra cửa, trông thấy ba người đang từ từ đi vào.
Lệ khí trùng thiên, sát khí cuồn cuộn, chính là ba người Diệp Lăng. Họ giống như ba vị Diêm Vương mang theo sát khí ngập trời, tựa như chỉ một khắc sau sẽ tàn sát hết tất cả mọi thứ.
“Tiểu bối! Cậu thật láo xược, dám cả gan giết người. Rõ ràng không để luật pháp vào mắt!”
Trong số những người ở đây chỉ có duy nhất một vị cao tầng đứng lên, lạnh giọng hét lớn. Nhìn ông ta uy nghiêm là vậy, thế nhưng trong lòng lại đang run rẩy. Chỉ cần nhìn thấy bộ dáng Diệp Lăng bây giờ, ông ta cũng có thể tưởng tượng bản thân mình sẽ chết ngay tức khắc.
“Chỉ cần nói thêm một câu nào nữa, tôi sẽ chặt đầu ông. Nếu ông không tin, nói thử thêm nữa xem nào!”
Diệp Lăng lạnh nhạt nói. Đúng lúc đó, vị cao tầng kia nhận được một cuộc điện thoại, thân thể ông ta lập tức căng cứng, vội vàng bấm nhận. Một phút rưỡi sau, sắc mặt ông ta bỗng chốc thay đổi hoàn toàn.
Ông ta cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu, sau đó cúi đầu trước Diệp Lăng. Diệp Lăng khoát tay, ra hiệu cho ông ta mở miệng.
“Thật có lỗi, Diệp thiếu. Xin thứ lỗi cho sự lỗ mãng khi nãy của tôi.”
“Các vị, đại lão đã nói với tôi, chuyện này chúng ta không nên xen vào. Các người nên bảo trọng. Hẹn gặp lại!”
Nói dứt lời, vị cao tầng kia vội vàng chạy ra ngoài, trong lòng không khỏi chấn động. Cuộc điện thoại của ông chủ đã khiến ông ta vô cùng kinh ngạc, theo ý tứ của ông chủ, người thanh niên này đã tạo ra một lỗ thủng lớn ở Hương Giang, bọn họ không thể can thiệp được.
Sau khi vị cao tầng kia rời đi, tất cả đại lão trong phòng đều choáng váng đầu óc. Ý gì đây? Chẳng lẽ cấp cao ở bên đại lục đã tạo áp lực lên Hương Giang rồi?
Nhưng bọn họ làm sao có thể biết được. Hiện tại, Diệp Lăng không chỉ là người thủ hộ, không chỉ là con rể Mạc gia.
Hắn còn là người sẽ trở thành chủ nhân của Long Môn, hơn nữa còn là chủ nhân của gia tộc La Tư với ngàn vạn nhân vật hùng mạnh, đồng thời còn là chồng của người sáng lập ra tập đoàn Hoa Mỹ- một gã khổng lồ kinh doanh, Trầm Nguyệt Tâm.
Với thân phận như vậy thì bất kì quyết định nào của Diệp Lăng cũng đủ để ảnh hưởng đến cả thế giới. Đây không phải là khoa trương, mà là sự thật, bất kỳ một quyết định nào của Diệp Lăng đưa ra, các người đứng đầu khác đều phải cẩn thận cân nhắc.
“Bát đại cường giả kia là người của gia tộc nào? Nói mau!”
Diệp Lăng ngồi lên chiếc ghế salon bằng da thật. Diệp Phi và Lý Thiên Hạo đứng sau lưng hắn, uy hiếp đám người kia.
Thân thể ông Hà khẽ run lên, sắc mặt nghiêm túc: “Chuyện này là do Hà gia gây nên. Có chuyện gì, cứ giải quyết với Hà gia.”
“Mọi việc chính là từ lão già này mà ra, chỉ vì bồi thường một trăm triệu mà để sự việc đi đến mức độ như vậy. Đây chính là thất bại lớn nhất trong cuộc đời của ta.”
Đôi mắt Hà lão khép lại, đột nhiên, sức sống trong cơ thể ông dần dần biến mất, trong phút chốc đã già đi rất nhiều.
“Còn có Trịnh gia ta nữa. Cậu định làm gì chúng ta? Cứ nói đi. Có năng lực gì, bọn ta đều tiếp được!”
“Còn Lâm gia ta nữa. Tới đi, Lâm gia ta cũng sẵn sàng đón nhận!”
Diệp Lăng gật đầu, liếc mắt với Diệp Phi. Thân thể Diệp Phi chợt lóe, sau đó lại trở lại sau lưng Diệp Lăng.
Bịch. Hai thanh niên đứng phía sau hai ông lão nhà họ Trịnh và Lâm trực tiếp ngã xuống đất, hai mắt mở trừng trừng, chết không nhắm mắt.
“À, còn có cả Hướng gia!”
Diệp Lăng mỉm cười. Nụ cười lập tức khiến cho lão gia Hướng gia rùng mình. Ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Phi, sợ hãi Diệp Phi sẽ xông lên giết chết mình.
Thế nhưng Diệp Phi không hề động đậy, còn nụ cười của Diệp Lăng vẫn y như cũ.
Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, lão gia nhà họ Hướng vô ý thức lấy điện thoại ra. Trông thấy là từ nhà gọi đến, ông ta vội vàng bấm nhận. Sau mười giây, điện thoại trong tay ông ta rơi bịch xuống mặt đất, còn đôi mắt của ông ta thì trở nên hoàn toàn trống rỗng.