Vừa rồi, con trai thứ hai của lão đại Hướng gia gặp tai nạn xe cộ trên đường, bị một chiếc xe quá tải trực tiếp đụng vào, xe hư người chết!
Lão đại Hướng gia choáng váng, hoàn toàn choáng váng rồi, ở địa giới Hồng Kông này, người nào dám ra tay với con trai ông ta!
"Tiểu tử! Ông đây làm thịt mày!"
Lão đại Hướng gia điên cuồng hét lên, nhưng sau một giây, đao của Diệp Phi lại xuất hiện trên cổ của lão đại Hướng gia, không đâm vào, nhưng cũng làm cho cả người ông ta sợ hãi.
"Bây giờ còn chưa đến chuyện của ông, đàng hoàng ngồi xuống, chờ xem kịch vui đi."
Diệp Lăng cười lạnh, ngay sau đó, điện thoại của tất cả mọi người đều không ngừng vang lên, vô cùng chói tai, sau khi những người này nghe được điện thoại reo, trong lòng đều rung theo.
Chẳng lẽ, nhà mình phải giống như Hướng gia, con cháu phải có người chết sao, bây giờ nên làm gì đây, vốn không thể nào chấp nhận được.
Sau khi nhấn nút nhận điện thoại, việc đầu tiên là bọn họ thấp giọng hỏi thăm an toàn của người nhà, sau khi biết được người nhà đều không sao, bọn họ lại nhận được một tin tức không thể tin được.
Tất cả sản nghiệp của nhà bọn họ, đều đã bị một kích trả thù này mà bị hủy diệt tất cả, mặc kệ là ở trong nước hay là nước ngoài, mặc kệ là ở lĩnh vực nào, toàn bộ đều bị tổn thất lớn.
Hơn nữa đã tra ra được, là do gia tộc Rothschil và tập đoàn Hoa Mỹ bắt tay nhau làm ra tất cả, cổ phiếu rung chuyển, trong thời gian ngắn ngủi, gần như bọn họ đã trở nên táng gia bại sản rồi.
Lão đại Hướng gia lại nhận được một cú điện thoại, tổ chức thu thập tin tức mà bọn họ thành lập ở Bảo Loan, ở trong nước, nước ngoài, toàn bộ đều đã bị thế lực địa phương điên cuồng chặn lại.
Đặc biệt ở Bảo Loan, người đứng đầu của Tứ Hải Bang Lưu Tứ Hải tự mình hạ lệnh, trong vòng mười phút ngắn ngủi, xuất động toàn bang, lấy khí thế sấm sét quét sạch hết tất cả tổ chức của bọn họ.
Choáng váng, tất cả mọi người đều choáng váng rồi, đây rốt cuộc là chuyện gì, có ai có thể nói cho đám người bọn họ biết không, lúc này bọn họ đã trở thành kẻ địch toàn thế giới!
Không thể nào, tài sản to lớn của bọn họ, vậy mà ở trong thời gian ngắn ngủi lại bị quét sạch, cổ phiếu tổn thất nặng nề, công thương nghiệp cũng bị đè ép.
"Chư vị, tiếp đó, có phải nên tính toán món nợ của chúng ta rồi không?"
Diệp Lăng đứng dậy, nhún vai, tất cả những lão đại khác, từng người đều ngẩn ra, tôi kháo, chuyện này còn chưa hết, vẫn còn khoản nợ muốn tính?
"Diệp Lăng, tất cả đều do lão hủ sai, cậu muốn giết cứ giết đi, tôi chỉ xin, cậu để lại một chút hương hỏa cho Hà gia."
Hà lão cảm thấy không còn sức chống đỡ nữa, thất bại, hoàn toàn thất bại rồi, không ai biết vì sao, không ai biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Diệp Lăng liếc mắt nhìn tất cả mọi người, đám lão đại hô mưa gọi gió ở Hồng Kông, vậy mà lúc này lại không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng, từng người đều cúi đầu.
Lúc trước lão đại Hướng gia không ai bì nổi, bây giờ con trai thứ hai bị giết, nhưng ông ta vẫn không dám có ý nghĩ trả thù trong đầu, thanh niên trước mắt giống như một vị thần, không có gì là làm không được!
"Ha ha ha ha ha ha!"
Đột nhiên Diệp Lăng cất tiếng cười điên cuồng, tiếng cười ngày càng xa, không ai biết, rốt cuộc một đêm nay đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết, đêm hôm ấy, Hà gia không máu chảy thành sông.
Phố Miếu, Hồng Kông, Diệp Lăng, Diệp Phi và Lý Thiên Hạo đi trên con đường náo nhiệt, tối hôm qua, mấy gia tộc lớn kia khuất phục, hoàn toàn chịu thua, Diệp Lăng tha cho bọn họ một mạng, không tạo ra sát nghiệp lớn hơn nữa.
Mà hôm nay, Diệp Lăng phải dẫn Lý Thiên Hạo đi tới Phố Miếu, tìm một vị cao nhân trong giới bói toán. Truyền thống bói toán này đã biến mất mấy chục năm ở Hoa Hạ, bây giờ lại cực kỳ phát triển ở Hồng Kông.
Một ngôi nhà ngang hai tầng, ba người Diệp Lăng gõ cánh cửa đang đóng chặt kia, đợi khoảng một phút, cửa vang lên tiếng kẽo kẹt thì được mở ra.
Một người đàn ông mặc một thân quần áo màu xám xuất hiện ở cửa, khoảng 60 tuổi, chẳng qua tinh thần rất tốt, nhìn thấy ba người Diệp Lăng thì trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, không nói gì thêm, trực tiếp mời vào trong nhà.
"Hội trưởng Tần, chúng tôi tới từ đại lục, ngưỡng mộ ngài mà đến, đặc biệt tới thỉnh giáo ngài."
Diệp Lăng khẽ cười nói, vị lão nhân này họ Tần, tên là Tần Căn Sinh, là hội trưởng hội Huyền Học Hồng Kông, cũnglà hội trưởng vinh dự của hội Huyền Học ở đại lục.
Tần Căn Sinh nhìn Diệp Lăng một chút, lại nhìn hai người Diệp Phi, hít một hơi thật sâu: "Ba vị đều không phải là người bình thường, đều là thiên chi kiêu tử, lão hủ ta không có gì để chỉ giáo."
Diệp Lăng đứng dậy, đi tới bên cạnh Tần Căn Sinh: "Hội trưởng Tần, hai chúng tôi không nhận sự chỉ giáo của ngài, chủ yếu là hắn ta, Lý Thiên Hạo, đệ tử Thiên Cơ môn, dòng chính kế thừa vị trí Chưởng môn."
"Thiên Cơ môn?! Sư phụ cậu là Đạo Minh chân nhân?"
Tần Căn Sinh trực tiếp đứng lên, thần sắc kích động, một bên Lý Thiên Hạo gật đầu: "Đúng vậy, Hội trưởng Tần cũng biết danh hiệu của sư phụ tôi sao?"
Diệp Lăng ngẩn ra, ha ha, nhìn bộ dáng như vậy, trong chuyện này có gì đó không đơn giản, nhất định có chuyện gì đó.
"Vậy tôi hỏi cậu, hiện tại sư phụ thế nào rồi? Lão nhân già ngài còn khỏe chứ?"
Đột nhiên Tần Căn Sinh nói ra một câu này làm cho tất cả mọi người đều ngẩn ra, sư phụ? Đạo Minh chân nhân là sư phụ của Tần Căn Sinh?
Làm sao có thể, Đạo Minh chân nhân vẫn luôn hành tẩu ở đại lục, mà Tần Căn Sinh vẫn luôn sống ở Hồng Kông, vốn hai người không có chút liên quan gì, sao lại có quan hệ sâu xa như vậy được.
"Sư phụ đã chết, bị Tí Nô của Côn Lôn môn giết chết."
Lý Thiên Hạo bi thương nói, con mắt đỏ bừng, hắn ta nghĩ đến vị lão nhân dẫn hắn ta dạo chơi khắp nơi, chuyện trò vui vẻ, đến bây giờ giọng nói hay nụ cười vẫn còn hiện hữu trong đầu hắn ta, đáng tiếc người đã không còn.
Nhất thời Tần Căn Sinh choáng váng, trong mắt nước mắt rơi lộp bộp xuống, thân thể mềm nhũn, kém chút nữa té ngã trên mặt đất, bùm một tiếng quỳ xuống đất mặt hướng về phía Đông "Ân sư!"
Diệp Lăng và Diệp Phi nhìn nhau, chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ trong chuyện này có gì đó mà bọn họ không biết?
Lý Thiên Hạo vội vã kéo Tần Căn Sinh lên: "Hội trưởng Tần, ngài đây là thế nào, chẳng lẽ lệnh sư và ngài có quan hệ sâu xa gì đó, sao ngài còn..."
Tần Căn Sinh đứng lên, lau đi khóe mắt nhiễm lệ, viền mắt đỏ bừng, hít sâu một hơi: "Mời đi theo tôi vào trong phòng, thật ngài quá, xin hai vị chờ ở chỗ này."
Diệp Lăng và Diệp Phi gật đầu, Tần Căn Sinh dẫn Lý Thiên Hạo đi vào bên trong phòng, Diệp Lăng và Diệp Phi nhìn nhau: "Cậu nói Hội trưởng Tần này, có phải là đồ đệ hay đứa con đã thất lạc nhiều năm của Đạo Minh chân nhân không?"
"Diệp ca, em phát hiện anh thật nhiều chuyện nha, chẳng qua em cũng có cảm giác này."
Diệp Phi bĩu môi, dứt lời cũng cảm thấy hưng phấn hơn, Diệp Lăng thở dài, ai, một tên hòa thượng tu hành phật pháp mười tám năm, trong một buổi sáng đã biến chất.
Nửa giờ sau, hai người đi ra, hai mắt của Tần Căn Sinh và Lý Thiên Hạo đều đỏ bừng.
"Vị này, là sư huynh nhiều năm thất lạc của tôi, đại đồ đệ của sư phụ tôi!"
Giọng nói của Lý Thiên Hạo hơi có chút khàn khàn, Diệp Lăng nghe vậy thì lập tức trợn to mắt, tôi kháo, thì ra là sự thật!
"Trong phòng, thờ phụng bài vị trường sinh của sư phụ tôi."
Bên trong căn nhà này, có bài vị trường sinh của Đạo Minh chân mình, được thờ cúng hương khói không ngừng.
Lý Thiên Hạo hít sâu một hơi, ngửa đầu, sau đó bình phục lại tinh thần, nói đại khái mọi chuyện cho Diệp Phong và Diệp Phi.