Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 661 - Chương 661: Bị Tát.

Chương 661: Bị tát.

Tất cả mọi người đều có cùng suy nghĩ, đều cho rằng Lục Tuyết có hơi quá đáng.

Người đại diện của Vũ Nhu nghĩ, Vũ Nhu tuy là người mới, thế nhưng đừng quên rằng, chỉ trong vòng nửa năm, cô ấy đã gần như đứng trong hàng ngũ thiên hậu ở giới ca hát. Và đương nhiên trong tương lai cũng sẽ trở thành một thiên hậu.

Dù vậy sức ảnh hưởng hiện tại của cô cũng không hề thua kém một nữ minh tinh tuyến 1, cho nên, ít nhất cũng phải nhận được một sự tôn trọng.

Cô ấy nhỏ tuổi hơn cô thì đã sao. Ngành giải trí cũng giống như võ lâm trước kia, võ công không phân tuổi tác, người tài giỏi sẽ được dẫn đầu.

Cho nên, dù Vũ Nhu là người mới cô ta cũng cần phải thể hiện thái độ tôn trọng, không đến mức kinh sợ những ít nhất cũng phải cư xử đúng mực.

“Vũ Nhu, cô hãy nhớ đó, bây giờ cô đã là đại diện của công ty, không thể tiếp tục yếu đuối như trước được. Mặt mũi của công ty đều trông chờ vào cô.”

Người đại diện khẽ nói, Vũ Nhu nhìn người đó, đây là người đại diện của cô, được gọi là chị Lý, chị ấy là một người khá cứng rắn. Cô khẽ gật đầu.

“Tôi không quan tâm, tất cả mọi người đã thấy rồi đấy, rõ ràng là cô ta không làm được. Cô ta đã làm gián đoạn tiến độ quay phim. Còn tôi là ai, tôi là một người làm nghề lâu năm, sao có thể phạm phải sai lầm cơ bản như vậy được chứ?”

Lục Tuyết tràn đầy kiêu ngạo. Tự cô ta cho rằng, bất kể là ai đã gia nhập vào giới giải trí thì đều là hậu bối của cô ta. Phải là rồng để cô ta uốn nắn, phải là hổ để cô ta ngồi lên.

Vũ Nhu ở phía đối diện hít một hơi thật sâu, mỉm cười: “Đúng, tôi là người mới. Tôi khẳng định bản thân mình còn nhiều thiếu sót, nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

“Có điều tôi vẫn muốn khẳng định lại, tôi không hề lơ là giống như những gì chị nói. Ngược lại, có đạo diễn Đỗ nghiêm khắc chỉ bảo, sao tôi lại dám không cố gắng chứ?”

Vũ Nhu khẽ cười nói. Đỗ Đạo cũng khẽ mỉm cười, sắc mặt Vũ Nhu đột nhiên thay đổi: “Ngược lại là chị. Hôm nay hoàn toàn không điều chỉnh được cảm xúc, bởi vì tôi cảm thấy, chị không hề tập trung.”

“Đúng, chị là tiền bối của tôi nhưng từ những gì mà chị biểu diễn hôm nay, chị hoàn toàn không có tư cách bình luận về tôi. Hơn nữa, càng không có tư cách hô to gọi nhỏ với tôi.”

Vũ Nhu lắc đầu. Lục Tuyết nghe xong liền ngẩn người, sau đó cực kì tức giận, đột nhiên tiến lên cho Vũ Nhu một bạt tai.

“Cô làm gì vậy, Lục Tuyết? Cô điên rồi! Tại sao cô lại đánh người?”

Chị Lý đứng trước mặt Vũ Nhu, lạnh lùng hét lớn. Trong mắt chị bừng bừng lửa giận, bởi vì hiện tại, Vũ Nhu chính là bảo bối của công ty bọn họ.

Đến cả ông chủ cũng rất cưng chiều Vũ Nhu, ả Lục Tuyết này thì có tư cách gì động thủ với cô ấy chứ.

Đỗ Đạo cũng ngẩn ra. Điên rồi, người đàn bà này điên rồi: “Lục Tuyết, sao cô dám làm vậy? Mau xin lỗi Vũ Nhu!”

Lục Tuyết tức giận giậm chân, quay người rời đi, còn chỉ vào mặt Vũ Nhu, nói với vẻ hung tợn: “Vũ Nhu, mày chờ đấy. Tiểu thư đây với mày còn chưa xong đâu.”

Lục Tuyết bỏ đi, sắc mặt Vũ Nhu vẫn lạnh lẽo, lấy tay che mặt. Đương nhiên, cô cũng rất tức giận, vô duyên vô cớ bị người ta đánh, làm sao cô có thể không giận cho được.

Thế nhưng khi xưa, lúc còn làm cho Bắc Phiêu, cô cũng đã từng bị xem thường, phải chịu rất nhiều cái tát. Cho nên, cái tát này cũng chẳng đủ để khiến cô phải phá bỏ hình tượng mà tức giận đôi co.

Không ít nhân viên công tác thầm tán thưởng Vũ Nhu có sức chịu đựng tốt. Nếu như đổi lại là họ, chắc chắn sẽ không bình tĩnh được như cô bây giờ.

Đỗ Đạo vội vàng đi đến bên cạnh Vũ Nhu, mặt mũi tràn đầy vẻ áy náy: “Vũ Nhu, thật ngại quá. Tôi cũng đã thấy rồi, cô ta cư xử như vậy thật không phải.”

“Hay là vậy, cô về nghỉ ngơi một chút. Không cần phải vội, à mà không, cô về đại lục nghỉ ngơi đi, chúng ta quay một đoạn ngắn trước. Cô thấy sao?”

Đỗ Đạo mặc dù khuyên nhủ, nhưng thật ra trong lời nói vẫn có ý nhún nhường. Dù sao Lục Tuyết hiện tại cũng đang được công tử nhà họ Quách chống lưng. Nếu chọc vào Lục Tuyết, ít nhất sẽ không dễ sống ở đất Hương Giang này.

Cho nên, vì an toàn, Đỗ Đạo vẫn phải khuyên nhủ Vũ Nhu. Mặc dù hắn biết thân phận của Vũ Nhu cũng không tầm thường, thế nhưng cô ấy ở tận đại lục, cũng khó lòng chạm được đến Hương Giang.

Vũ Nhu khẽ cười nói: “Đỗ Đạo, không cần đâu. Tôi nghĩ sẽ không có chuyện gì cả, hiện tại mọi người đều phải tuân theo pháp chế xã hội mà.”

Nửa năm qua trải qua biết bao nhiêu việc, Vũ Nhu đương nhiên hiểu được ý của Đỗ Đạo, cô mỉm cười, nhưng trong lòng lại không mấy e sợ.

Đoàn làm phim đình công, hôm nay mọi người đều được nghỉ sớm. Đỗ Đạo cũng phải đi tìm Lục Tuyết để thảo luận, nữ chính và nữ phụ đều quan trọng như nhau, không thể vì chuyện này mà bỏ diễn được.

Một chiếc Mercedes-Benz được công ty mượn tạm từ chi nhánh Hương Giang đang chậm rãi táp vào lề đường, Vũ Nhu và người đại diện cùng hai vệ sĩ cũng đang đi về phía đó.

Đột nhiên, mắt Vũ Nhu sáng bừng, chạy về phía cách đó không xa. Bởi vì cô nhìn thấy Diệp Lăng đang bình thản đi bộ, sau khi nhìn thấy Vũ Nhu thì lập tức mỉm cười.

“Chà, con bé này, anh phát hiện hiện tại đi đâu cũng có thể nhìn thấy em. Quả thật không sai mà!”

“Ơ, mặt em sao thế kia? Bị người ta đánh à? Hay là do đóng phim?”

Diệp Lăng đột nhiên phát hiện trên mặt Vũ Nhu hằn lên năm dấu vân tay đỏ ửng vẫn còn chưa mờ đi. Vũ Nhu mỉm cười, xấu hổ nói: “Không có gì ạ.”

Đúng lúc này, chị Lý chạy đến, sau khi nhìn thấy Diệp Lăng liền tỏ ra vô cùng vui mừng. Cô đương nhiên biết rõ năng lực của người trước mắt này, Vũ Nhu có thể nổi tiếng như vậy, chắc chắn có liên quan đến hắn.

“Diệp thiếu, sao cậu lại ở đây, đến đây chơi à?”

Chị Lý rất nhiệt tình, hoàn toàn không giống dáng vẻ dữ dằn bình thường. Ngẫm lại thì cũng đúng, người này có khi đến ông chủ của cô ấy cũng phải sợ chứ đừng nói là cổ.

“À, đi cùng hai người bạn thăm thú xung quanh thôi. Mặt Vũ Nhu là bị làm sao vậy?”

Diệp Lăng nhíu mày. Chị Lý hít một hơi thật sâu, kể lại hết những chuyện xảy ra trước đó, đặc biệt còn cường điệu thêm về bối cảnh của Lục Tuyết, về việc cô ả dựa dẫm vào vị công tử của Quách gia.

Sắc mặt Diệp Lăng dần trầm xuống, Vũ Nhu vội vàng kéo Diệp Lăng: “Yên tâm đi anh Diệp, đây chỉ là một chuyện hết sức bình thường mà thôi.”

“Em đã không còn như trước nữa rồi. Em sẽ xử lý tốt chuyện này, anh tin em mà, đúng không?”

Vũ Nhu mỉm cười. Diệp Lăng thở dài, sờ lên mái tóc cô: “Được rồi, nếu như em có chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi.”

“Cho dù có ở Hương Giang, chúng ta cũng không thể bị người ta tùy tiện ức hiếp như vậy được. Bây giờ, em về khách sạn thay quần áo trước đi, tối nay chúng ta ra ngoài ăn uống, tâm sự một bữa.”

Diệp Lăng cười nói. Vũ Nhu gật đầu, tâm trạng rất vui sướng. Chị Lý cũng hưng phấn hẳn lên. Có Diệp Lăng bảo bọc rồi, cho dù ở Hương Giang cũng không còn phải sợ nữa.

Ngày xưa không phải có một câu nói thế này sao: “Không phải mãnh long thì không thể qua sông”, Diệp Lăng chắc chắn phù hợp với câu nói này.

Vũ Nhu và chị Lý chào tạm biệt Diệp Lăng, sau đó đi về phía xe của công ty. Thế nhưng khi bọn họ vừa ngồi vào trong xe, một chiếc xe buýt mất khống chế đột nhiên lao đến, đụng mạnh vào đuôi xe của họ.

Ầm!

Một tiếng ầm lớn vang lên, sắc mặt Diệp Lăng lập tức biến đổi. Thân thể điên cuồng lao về phía chiếc xe kia.

Bình Luận (0)
Comment