Tiếng động lớn đó đã làm kinh động tất cả mọi người xung quanh, bao gồm những du khách đang đi dạo trên bờ cát, nhân viên công tác và cả Đỗ Đạo đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Khi Đỗ Đạo nhìn thấy chiếc xe của Vũ Nhu xảy ra tai nạn, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi. Ông ta vứt chiếc túi trên tay ra chỗ khác rồi sải bước đi về phía chiếc xe. Thôi xong, chuyện không may rồi!
Hầu hết nhân viên công tác đều chạy đến xem, bình thường Vũ Nhu đối xử với mọi người rất tốt, có không ít người nhận được ân huệ từ cô.
Cô không hề giống một ca hậu, mà giống như chị cả trong nhà. Bây giờ đây, Lục Tuyết vừa mới rời khỏi, cô đã ngay lập tức xảy ra chuyện. Lẽ nào đây chỉ là sự trùng hợp?
Điều quan trọng là sau khi chiếc xe buýt kia đụng trúng Vũ Nhu, có một vài tên lưu manh cầm dao nhảy xuống từ trên đó, giật hỏng cửa xe. Sau khi nhìn thấy chị Lý và Vũ Nhu máu chảy từ trán, đang nằm bất tỉnh thì lại nở một nụ cười tàn ác.
Chỉ cần một dao nữa thôi, năm trăm vạn sẽ thuộc về mình, mà năm trăm vạn này, còn là năm trăm vạn đô la. Công việc lần này thật quá nhẹ nhàng.
Xọc xọc. Tên lưu manh nghe rõ âm thanh tiếng dao xuyên qua da thịt, thế nhưng khi hắn mở to mắt nhìn, lại thấy con dao trong tay mình mới chỉ đừng ở trước ngực của Vũ Nhu. Mà trên ngực hắn lúc này, lại đang có một con dao xuyên thấu qua tim từ phía sau.
Máu tươi ròng ròng từ ngực chảy xuống, tên lưu manh mềm oặt ngã xuống đất. Người ra tay chính là Diệp Lăng. Những tên khốn khiếp này đã khiến hắn tức giận, buộc hắn phải ra tay giết người.
Nhưng mà hắn không thể giết hai tên kia. Dù như thế nào cũng phải giữ lại bằng chứng, còn chuyện này, hắn nhất định sẽ bắt ả Lục Tuyết kia phải trả giá.
Nếu như hôm nay hắn không ở đây thì kết cục của chuyện này sẽ không thể nào tưởng tượng được, thậm chí còn biến thành một vụ án mạng đáng sợ.
Năm phút sau, xe cứu thương và xe cảnh sát đến cùng một lúc. Nhân viên xe cứu thương khiêng Vũ Nhu và chị Lý lên xe, còn cảnh sát thì mang mấy tên lưu manh đen đủi kia rời đi.
Về phần tên lưu manh bị đâm chết kia, cảnh sát cũng không truy cứu Diệp Lăng. Vì ngay lập tức đã có một vị quan chức cấp cao gọi điện đến thông báo với cảnh sát.
Diệp Lăng lái xe đi theo đến bệnh viện. Bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện, Diệp Lăng hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại lên gọi. Hắn muốn xem xem, rốt cuộc là tên nào to gan đến thế!
Cuộc phẫu thuật kéo dài suốt một giờ đồng hồ, Vũ Nhu, chị Lý và tài xế đều qua cơn nguy hiểm. Và chuyện này cũng trở thành đề tài nóng hổi của cánh nhà báo.
Trưởng phòng cảnh sát vội vàng tổ chức một cuộc họp báo, thông báo rằng đã bắt được ba kẻ tình nghi và sẽ tăng cường thẩm vấn để tìm ra kẻ đứng đằng sau trong thời gian ngắn nhất, đồng thời nhất định sẽ nghiêm trị không tha!
Trong một tòa biệt thự, Lục Tuyết mặc trên người một bộ đồ ngủ, để lộ ra phân nửa dáng người quyến rũ, trên mặt ả hiện lên vẻ hốt hoảng. Phải làm sao bây giờ? Nếu họ mà tra ra được thì mình chết chắc.
Đúng lúc này, cánh cửa lại mở ra, có một nam thanh niên đeo kính trông vô cùng nho nhã bước vào. Anh ta khẽ mỉm cười nhìn dáng người hấp dẫn của Lục Tuyết, ánh mắt lập tức tràn đầy dục vọng.
“Bảo bối, nếu em lỡ làm sai một chuyện, anh sẽ tha thứ cho em chứ? Sẽ giúp đỡ em chứ?”
Lục Tuyết quỳ gối trên giường, ôm lấy cổ Quách công tử rồi nở một nụ cười mê hoặc. Miệng ả ghé sát vào tai Quách công tử, nhẹ nhàng thổi ra một hơi.
Quách công tử khẽ rùng mình, lập tức ôm chặt lấy Lục Tuyết: “Ở Hương Giang này, không gây tai họa, không chọc thủng trời thì có anh ở đây, không ai có thể động vào em!”
Lục Tuyết lập tức vui mừng khôn xiết, liên tục gật đầu, thân thể quấn lấy Quách công tử. Quách công tử khẽ run lên, sắc mặt vô cùng sảng khoái. Hôm nay Lục Tuyết thật là táo bạo!
Trong bệnh viện, Diệp Lăng đang ngồi bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, sắc mặt u ám dọa người. Đứng đối diện hắn là đại công tử Quách gia, cũng là người thừa kế tương lai của Quách gia.
“Đây là người của tôi, mà hung thủ lại chính là người phụ nữ của em trai anh. Tôi cho anh một cơ hội, trong vòng một giờ, nếu hắn ta không tới đây thì tôi sẽ tự mình đi đến!”
Diệp Lăng ngẩng đầu lên, Quách đại công tử vội vàng gật đầu lia lịa, đưa tay xoa mồ hôi trên trán.
“Diệp thiếu, chuyện này thực sự không liên quan gì đến Quách gia. Cảnh sát cũng đã điều tra ra, việc này hoàn toàn là do ả Lục Tuyết kia thuê người gây án.”
“Anh em tôi hoàn toàn không biết gì cả, hi vọng Diệp thiếu có thể xem xét cho.”
Diệp Lăng xua tay nói: “Tôi không muốn ngồi đây nói nhảm. Nếu không phải dựa vào thế lực của Quách gia, người đàn bà đó dám càn rỡ như vậy sao? Cảnh sát không dám đến bắt Lục Tuyết, chắc chắn là do em trai anh bảo vệ ả ta. Cho nên, tôi muốn anh đưa bọn chúng về đây, còn chuyện này, thì không liên quan gì đến Quách gia anh cả.”
Quách đại công tử nghe xong vội vàng gật đầu cảm tạ, sau đó quay người chạy đi. Đám người Đỗ Đạo đang đứng chờ bên ngoài cũng ngẩn người khi trông thấy cậu thanh niên ngồi trên ghế kia.
Cậu ta rốt cuộc là ai? Tại sao người thừa kế tương lai của Quách gia lại nghe lời cậu ta răm rắp như thế?
Mọi người đứng trên hành lang đều đưa mắt nhìn Diệp Lăng, ánh mắt tràn đầy e ngại, sau đó lại liên tưởng đến Vũ Nhu. Xem ra về sau Vũ Nhu, không còn sợ bị người ta ức hiếp nữa rồi.
Trong căn biệt thự, công tử nhà họ Quách, Quách Thiên vừa mới mặc quần áo xong. Hắn quay sang nhìn Lục Tuyết, vẻ đẹp yêu diễm, động lòng người của ả khiến hắn không nhịn được liền đưa tay ra nhéo cằm ả một cái.
Tiểu yêu tinh này mềm mại như nước, công phu trên giường thì tuyệt vời không tả nổi, khiến cho bản thân mình lưu luyến không rời, hơn nữa cứ mỗi đêm đều đem lòng nhớ nhung em ấy.
Nhưng vào lúc này đây, cửa biệt thự đột nhiên bị một ai đó đá văng ra. Mười cảnh sát mang theo giấy chứng nhận xông thẳng vào bên trong, sắc mặt nghiêm túc.
“Lục Tuyết, hiện tại cô có dính líu đến một vụ án thuê giết người. Mong cô theo chúng tôi về để hỗ trợ điều tra!”
Cảnh sát đi đầu lạnh giọng quát. Sắc mặt Lục Tuyết lập tức hốt hoảng, vô cùng sợ hãi, kéo kéo góc áo Quách Thiên. Thân thể ả ta run lẩy bẩy trông vô cùng đáng thương.
Quách Thiên vội vỗ bả vai Lục Tuyết, trấn an ả ta, sau đó nghiêm mặt nói: “Ai cho các người đến đây? Có biết đây là nơi ở riêng tư của tôi không?”
“Mau đi hết ra ngoài cho tôi! Mọi chuyện tôi sẽ xử lý với trưởng phòng, tất cả trách nhiệm tôi sẽ chịu hết!”
Nghe thấy Quách Thiên lạnh giọng quát, Lục Tuyết liền cảm thấy vui vẻ. Có Quách Thiên bảo vệ ả rồi thì trong cái đất Hương Giang này, nào có ai dám động vào ả nữa?
“Quách thiếu, đây là mệnh lệnh của trưởng phòng, xin ngài hiểu cho. Hôm nay, chúng tôi nhất định phải đưa Lục Tuyết đi, không thì chúng tôi cũng không biết phải ăn nói thế nào.”
Đội trưởng cầm đầu hơi khó xử. Đương nhiên hắn biết Quách Thiên, đường đường là thiếu gia nhà họ Quách, ai lại không biết? Thế nhưng, hắn cũng không thể vi phạm mệnh lệnh của cấp trên được.
Quách Thiên trầm mặt nói: “Sao nào? Ý của anh là gì, là tôi không đủ tư cách, hay là tôi không thể bảo vệ được cô ấy?”
Quách Thiên càng nổi giận. Nể mặt anh, tôi mới nói vài lời. Một nhân viên cảnh sát nho nhỏ như anh thì lấy đâu tư cách mà nói điều kiện với tôi?
“Quách Thiên, em không chống lại được đâu!”
Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên, tất cả mọi người đều nhanh chóng quay đầu lại.