Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 663 - Chương 663: Không Ai Có Thể Ức Hiếp Em Nữa.

Chương 663: Không ai có thể ức hiếp em nữa.

Sau khi nghe thấy những lời kia, cảm xúc đầu tiên của Quách Thiên chính là buồn cười, thật sự là quá buồn cười. Người nói ra những câu kia chắc chắn là não heo? Ở trên đất Hương Giang này, nếu không phải đại họa thì còn có chuyện gì mà hắn không thể xử lý được?

Đây chẳng qua chỉ là thuê giết người, cũng chẳng phải vụ án lớn gì. Chẳng phải chỉ cần bỏ ra chút tiền, bí mật đưa cho những tên sát thủ kia nhận tội là được rồi sao?

Có điều sau đó tiểu yêu tinh này chắc chắn phải ra sức phục vụ bổn thiếu gia, như vậy thì những công sức bỏ ra kia cũng không tính là lãng phí. Nghĩ tới đây, Quách Thiên liền hưng phấn.

Thế nhưng ngay sau đó, có một người đàn ông đeo kính vội vàng chạy đến trước mặt hắn. Hắn hơi ngạc nhiên, bởi vì người đàn ông bất ngờ xuất hiện này chính là anh trai của hắn, Quách Bỉnh Nam.

Quách Bỉnh Nam nhìn Lục Tuyết đang giả vờ giả vịt yếu đuối bấu víu lấy Quách Thiên, lập tức phẫn nộ vô cùng. Con đàn bà này suýt chút nữa đã liên lụy đến Quách gia, giờ còn dám ở đây làm bộ làm tịch.

“Tiểu Thiên, sao còn chưa buông tay? Em định tiếp tục ngu ngốc đến khi nào nữa hả? Em có biết không, cô gái mà con ả này hại chính là người của Diệp thiếu đó!”

Quách Bỉnh Nam điên cuồng quát, Quách Thiên lập tức ngẩn người. Diệp thiếu? Diệp Thiếu nào nhỉ? Ở Hương Giang này rõ ràng không có Diệp gia nào ngang hàng với Quách gia mà.

Thế nhưng, hắn đột nhiên nghĩ đến một người. Chính là người mới vài ngày trước đây, đã quét sạch toàn bộ các đại gia tộc ở Hương Giang, bao gồm cả Quách gia bọn họ.

Quách Thiên choáng váng, đầu óc kêu ong ong, mồ hôi nhanh chóng chảy xuống như mưa. Hắn thật sự rất sợ, sợ người đó đến tận xương tủy. Cả mấy đại gia tộc còn không xử lý được người đó, Quách Thiên hắn lấy gì để đối đầu với người ta đây, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

“Anh Thiên, anh Thiên, chẳng phải anh đã nói rồi sao? Anh hứa sẽ bảo vệ em mà. Em sợ lắm, anh nhất định phải giúp em!”

Đến lúc này rồi mà Lục Tuyết vẫn còn giả vờ trong sạch. Quách Thiên nghiến răng, quay người qua tát bốp vào mặt Lục Tuyết.

“Con tiện nhân, tao sắp bị mày hại chết rồi. Tao nói cho mày biết, tao và mày còn chưa xong đâu!”

Quách Thiên gầm lên, Quách Bỉnh Nam thấy thế liền vẫy tay về phía cảnh sát. Đội trưởng đội cảnh sát vô cùng cảm kích, sau đó trực tiếp mang Lục Tuyết vẫn còn đang ngẩn người rời đi.

“Tiểu Thiên, mau đi cùng anh đến bệnh viện giải thích cho Diệp thiếu. Em nhất định phải đẩy hết trách nhiệm lên người đàn bà kia. Em phải nhớ cho kĩ, tất cả trách nhiệm đều đẩy hết cho cô ta, em không biết bất cứ chuyện gì!”

Quách Bỉnh Nam vội vàng dặn dò em trai, Quách Thiên gật đầu lia lịa. Sau đó, hai anh em bọn họ lái xe tiến về phía bệnh viện.

Trong bệnh viện, Diệp Lăng nhìn thấy bác sĩ đi ra từ phòng chăm sóc đặc biệt, vội vàng chạy ra hỏi chuyện. Bác sĩ nhìn đám người đang vây xung quanh, nói: “Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, giờ không còn chuyện gì nữa, nhưng mà bởi vì đầu bị thương nên cần phải tĩnh dưỡng ít nhất một tháng.”

Phù. Tất cả mọi người đều thở phào một tiếng, đặc biệt là Đỗ Đạo. Bởi vì nếu Vũ Nhu thật sự xảy ra chuyện gì, ông ta cũng không tránh khỏi trách nhiệm. Nhưng khi thấy được Diệp Lăng, ông ta cũng thầm cầu nguyện trong lòng, hi vọng bồ tát phù hộ để Vũ Nhu tai qua nạn khỏi.

Diệp Lăng khẽ gật đầu, sau đó nói với Đỗ Đạo: “Đỗ Đạo, tôi nghĩ với tình hình Vũ Nhu hiện tại thì không thể quay phim được. Ông có thể quay phân đoạn khác trước được không?”

“Diệp thiếu yên tâm, cho dù Vũ Nhu muốn quay tôi cũng sẽ không để cho cô ấy quay. Dù gì chuyện này cũng liên quan đến tôi, cứ để Vũ Nhu nghỉ ngơi trước, nhân tài là quan trọng nhất.”

Đỗ Đạo vội vàng nói. Ông ta còn có thể nói gì khác được chứ? Diệp Lăng đang đứng ở đây, ông ta cũng không thể từ chối. Cho nên nhất định phải diễn, diễn không được thì xéo đi là tốt nhất.

Diệp Lăng gật đầu. Đúng lúc này, Quách Bỉnh Nam và Quách Thiên đã đi đến, từ từ lại gần Diệp Lăng. Quách Thiên cúi đầu: “Diệp thiếu, tôi thật sự không biết gì về chuyện này.”

“Tôi cũng chỉ vừa mới biết ngọn nguồn. Nếu như tôi biết chuyện, nhất định sẽ đánh chết con tiện nhân kia, sẽ không bao giờ bảo vệ cho nó.”

“Hi vọng Diệp thiếu cho tôi một cơ hội. Ngài yên tâm, tôi sẽ không bao giờ để con đàn bà kia được sống yên ổn.”

Diệp Lăng nghe Quách Thiên nói vậy, chỉ khẽ gật đầu. Hắn không muốn truy cứu đến cùng, bởi vì dù sao Quách Thiên cũng không phải kẻ đứng đằng sau chuyện này. Nguyên nhân hắn làm vậy chỉ là muốn cảnh cáo những gia tộc còn lại, về sau khi chuẩn bị làm việc gì thì hãy sáng mở to mắt mà nhìn cho rõ.

Hai anh em Quách gia rời đi, Đỗ Đạo cũng theo đó rời khỏi, chỉ còn mình Diệp Lăng ở lại. Hiện tại hắn đang rất rảnh, đương nhiên sẽ ở lại đây chờ đến khi Vũ Nhu tỉnh lại.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Lăng mỏi mệt vuốt vuốt đôi mắt. Hắn ra ngoài ăn bữa sáng, sau đó hút một điếu thuốc, bỗng nhiên hắn trông thấy trên truyền hình phúc lợi công cộng đang trình chiếu một bản tin khẩn cấp.

Trưởng phòng tự mình tổ chức một cuộc họp báo, công bố đã tìm ra hung thủ. Đó chính là ngôi sao điện ảnh Lục mỗ, chỉ vì đố kị mà thuê giết người. Mọi việc đã hoàn tất, tiếp theo sẽ tiến hành xử lý nghiêm khắc cô ta. Xin toàn thể nhân dân yên tâm.

Một ngôi sao có ảnh hưởng lớn như Vũ Nhu xảy ra chuyện, đương nhiên sẽ trở thành tiêu điểm của cộng đồng mạng, cho nên, chính phủ cũng phải cẩn thận xem xét. Dù gì hình tượng trước nay của Hương Giang trong lòng mọi người vẫn luôn vô cùng tốt đẹp.

Chỉ trong một thời gian ngắn, Weibo như bùng cháy, biết bao nghệ sĩ trong giới giải trí ra mặt. Có người khiển trách hành vi trả thù này của Lục Tuyết, có người lại chửi ầm lên, nhân cơ hội tạo dựng cho mình một hình tượng nhân vật quang minh căm thù cái ác.

Công ty Vũ Nhu cũng phát ra công văn, nhất định sẽ phái ra một luật sư để giải quyết việc công. Và còn khẳng định thêm, công ty nhất định sẽ theo chuyện này tới cùng, với mục đích giữ gìn quyền lợi hợp pháp cho tất cả các nghệ sĩ trong công ty.

Các nghệ sĩ cùng công ty với Vũ Nhu cũng ra mặt, mãnh liệt yêu cầu xử phạt nặng đối với Lục Tuyết. Chỉ trong một thời gian ngắn, Lục Tuyết đã trở thành một con chuột chạy qua đường, bị người người đuổi đánh.

Fan hâm mộ của Lục Tuyết cũng nhanh chóng lật mặt. Lần này, danh tiếng của ả ta trên Internet, còn nghiêm trọng hơn hẳn sự việc của Bảo Bảo trước đó.

Diệp Lăng trở về phòng bệnh, trông thấy Vũ Nhu giật giật mí mắt, vội vàng hưng phấn đi gọi bác sĩ.

Bác sĩ nhanh chóng chạy tới. Mười phút sau, Vũ Nhu tỉnh lại, chị Lý cũng tỉnh, hai người đã nhớ lại vụ va chạm xảy ra vào tối hôm đó, trong lòng đều không khỏi sợ hãi.

Sau khi nghe thấy chính Lục Tuyết đã thuê người hại họ, chị Lý và Vũ Nhu giận đến mức phát run. Nhưng khi biết được Lục Tuyết đã phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, họ cũng cảm thấy an ủi được phần nào.

“Con bé này, đừng nghĩ gì nữa, tập trung dưỡng thương cho tốt đi. Sau khi khỏe rồi thì lại đi quay phim, tôi còn đang chờ ngày được bao cả rạp chiếu phim cho tác phẩm đầu tay của em đấy.”

Diệp Lăng khẽ cười nói. Vũ Nhu yếu ớt giơ cánh tay lên nhưng lại hạ xuống, khẽ mỉm cười.

“Yên tâm đi. Tôi đã chuẩn bị tốt mọi thứ. Về sau ở Hương Giang này sẽ không có bất kì người nào dám ức hiếp em nữa. Em cứ dưỡng thương cho tốt!”

Diệp Lăng nhẹ nhàng nói vào tai Vũ Nhu. Vũ Nhu gật đầu, ánh mắt sáng ngời. Trong lòng cô, Diệp Lăng là người chân thật nhất, vĩnh viễn sẽ không bao giờ dối gạt cô.

Ba ngày sau, Vũ Nhu đã có thể xuống đất đi bộ, thương tích khôi phục rất tốt. Dù ở đầu vẫn còn có một chút vấn đề nho nhỏ, nhưng thật ra cũng không đáng ngại.

Diệp Lăng thấy Vũ Nhu ổn định rồi thì liền rời đi. Hắn chuẩn bị đi đến chỗ của Tần Căn Sinh, bởi vì Tần Căn Sinh vừa mới gọi điện thoại tới, nói rằng Lý Thiên Hạo có vẻ gặp phải vấn đề gì, hiện tại tâm trạng hơi không được ổn định.

Bình Luận (0)
Comment