Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 664 - Chương 664: Cuộc Chiến Của Những Vương Giả.

Chương 664: Cuộc chiến của những vương giả.

Lý Thiên Hạo gặp rắc rối?

Diệp Lăng lập tức vui mừng, nói như vậy có nghĩa là tên này đã tiến vào tu vi Kim Đan kỳ, chỉ là bị vướng lại ở đó.

Nếu vượt qua được, có nghĩa là hắn đã đạt được cấp bậc Kim Đan Kỳ lão tổ. Càng nghĩ Diệp Lăng càng cảm thấy sảng khoái. Nhớ ngày trước lúc còn đi theo mình, hai tên đó vẫn chưa đạt được Kim Đan Kỳ, vậy mà giờ cũng sắp trở thành hai đại Kim Đan rồi.

Như tên tiểu hòa thượng Diệp Phi, trực tiếp vượt qua Trúc Cơ Kỳ nhảy vọt lên Kim Đan Kỳ.

Nhưng đó là bởi vì nội tình của Diệp Phi quá mạnh, lại thêm cơ thể giết chóc đặc biệt, nhảy vọt lên tới đại cảnh giới đã là một điều không hề tầm thường.

Diệp Lăng đi vào nhà Tần Căn Sinh, Tần Căn Sinh dẫn Diệp Lăng vào bên trong một căn phòng.

Trong phòng này không có một chút tia sáng nào, Lý Thiên Hạo ngồi trên đệm, trước mặt là từng đường linh lực được bố trí thành một cấm chế được gọi là thuật Kỳ Môn Độn Giáp.

“Từ hôm qua, Thiên Hạo đã bước vào trạng thái này, tựa như lúc nào cũng có điều phải suy nghĩ. Lúc thì cảm thấy hưng phấn, lúc thì cảm thấy phiền muộn, trông vô cùng thống khổ.”

Tần Căn Sinh thở dài nói. Diệp Lăng đứng bên cạnh chỉ cười trừ, buông tay áo. Đây cũng không phải vấn đề gì quá to tát, chỉ là bị sa vào trạng thái không ngừng suy diễn mà thôi.

“Không sao, tôi giúp cậu ta một chút là được. Sau khi cậu ta đột phá được, sẽ trở thành Kim Đan Kỳ lão tổ.”

Diệp Lăng cười lắc đầu, chỉ tay về phía trước. Diệp Lăng đã từng độ tiên kiếp, cho nên hắn đã tạo ra một kiếp nạn khi phàm nhân thành tiên trong đầu Lý Thiên Hạo.

Màn kịch đó không có sự xuất hiện của thiên lôi hay bất cứ thứ gì mà chỉ là một nhan đề khó mà ông trời dành cho ngươi để ngươi cảm ngộ.

Nhan đề này chính là Khai Thiên Đồ, là thượng cổ đại thánh Bàn Cổ mở ra Hỗn độn Thánh cảnh. Cho nên có lợi ích tương đối lớn lao đối với những người tu luyện bình thường.

Vô số cường giả tưởng tượng đi tưởng tượng lại màn kịch khi độ kiếp thành tiên kia để có thể lịch luyện lại bản tâm của mình.

Nghĩ tới đây, Diệp Lăng liền nở nụ cười. Tự hỏi không biết khi mình thành tiên có phải chịu đựng một đợt thiên lôi khủng khiếp hay không, bởi vì dù sao hắn cũng là một kẻ khá dị biệt.

Chín đại Thần Anh có danh xưng ở trên Hằng Cổ, hẳn là cũng không có vấn đề gì.

Ngay sau khoảnh khắc nhận lấy bức phúc đồ kia, tinh thần Lý Thiên Hạo lập tức chấn động. Cơ thể hắn phút chốc bạo phát một luồng khí tức đáng sợ, chậm rãi du dương.

“Đi thôi. Hiện tại hắn đang trong giai đoạn đột phá nguy hiểm, ngàn cân treo sợi tóc, chúng ta có thể sẽ ảnh hưởng đến hắn. Đi ra ngoài chờ là được rồi.”

Diệp Lăng nói với Tần Căn Sinh, cả hai người cùng đi ra ngoài, ngồi trong phòng khách hàn huyên. Diệp Lăng cũng biết chút chút về Kỳ Môn Độn Giáp, khả năng nhìn nhận cũng không yếu hơn Tần Săn Sinh.

Phải nhớ rằng, Diệp Lăng đã từng là Tiên Đế. Cho nên những thứ mà hắn đã gặp và trải nghiệm, cũng phải mạnh hơn so với thế tục rất nhiều. Thế giới khác biệt hẳn nhiên khả năng tiếp nhận sự vật cũng khác biệt.

Nhưng Tần Căn Sinh thì khác, hắn chưa từng nghe qua lời giải thích nào huyền diệu như thế cả. Trong lúc nhất thời, hắn nghe đến mức mê mẩn, thậm chí dựng cả lỗ tai lên nghe cẩn thận những gì Diệp Lăng giảng giải.

Diệp Lăng thì có khối lượng kiến thức phong phú thật đấy nhưng để mà áp dụng vào thực tiễn thì chắc chắn là không thể. Dù sao hắn cũng không phải kiểu người kinh nghiệm đầy mình, mà chỉ như những cô cậu sinh viên. Kiến thức thì có nhưng để thực hành vào đời sống thì lại là một hành trình nan giải.

Một tiếng sau, Lý Thiên Hạo đi ra ngoài. Sau khi đột phá lên Kim Đan Kỳ, đôi mắt của hắn cũng không còn bị lác nữa. Đúng là sau khi thành tiên, con người ta mới thoát khỏi được ba tệ ngũ thiếu.

Giống như Lý Thiên Hạo bây giờ khi phá vỡ được kì tích, lên được Kim Đan Kỳ thì ba tệ ngũ thiếu cũng không còn cách nào xâm phạm hắn được. Hắn như đã luyện thành một thân kim cương bất hoại, vạn tà bất xâm.

Mà tất cả mọi thứ hắn có được đều xuất phát từ Diệp Lăng. Phần khai thiên tích địa đồ mà Diệp Lăng cho hắn, dù ở tiên giới cũng hiếm có cường giả nào có thể tạo ra được trong đầu óc.

Tiên nhân bình thường thậm chí còn không đủ tư cách lĩnh hội, mà Lý Thiên Hạo lại may mắn vượt qua được cửa ải này.

Lý Thiên Hạo vừa đi ra đã nhìn thấy Diệp Lăng ngồi giảng đạo cho sư huynh của mình, hắn lập tức ngẩn người. Cái thằng nhóc ba hoa này lại chuẩn bị lừa dối sư huynh mình đây mà.

Hắn chuẩn bị mở miệng nói thì Tần Căn Sinh liền chặn miệng hắn. Tần Căn Sinh đang mê mẩn nghe giảng như vậy, sao có thể để cho ai khác làm phiền được?

Lý Thiên Hạo tức tối, nghĩ bụng : “Vậy thì mình cũng ngồi xuống, để xem tên nhóc to miệng này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể khiến cho sư huynh mình mê mẩn đến vậy.”

Trong suốt khoảng thời gian lắng nghe, mỗi lần nghe thấy lời giải thích, Lý Thiên Hạo đều muốn phản bác. Nhưng đến khi định phản bác, hắn lại đột nhiên ngẩn người: “Chuyện này cũng có thể lý giải được như vậy sao?”

Thật mới lạ. Vậy mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến. Không đúng, không đúng, tên Diệp Lăng nhất định đang nói xạo, mình nhất định phải tìm được sơ hở.

Diệp Lăng ngồi giảng giải quên cả trời đất. Bản thân hắn cũng chỉ nghe một vài cường giả tiên giới nói qua, nay dù phụ trách giảng lại, nhưng vẫn rất có ý tứ.

Nói mãi, nói mãi, cuối cùng Lý Thiên Hạo cũng bị thuyết phục. Hắn chỉ không ngờ, tại sao tên nhóc này lại có lượng tri thức uyên bác được như thế?

Mẹ nó, tên này là mười vạn câu hỏi vì sao à? Cái gì cũng biết, có để cho người khác sống không hả?

Nhưng đúng lúc này bỗng dưng Diệp Lăng dừng lại. Nói thì nói vậy, nhưng những chuyện này hắn cũng chưa từng trải qua nên cũng không biết loại chuyện phong thủy này có gây nên tổn thương với hắn hay không?

Bản thân hắn gần như là vạn tà bất xâm. Địa lý như nào, gió thổi ra sao, sông nước thế nào, hắn cũng không bị ảnh hưởng. Hắn đi đến đâu, nơi ấy linh lực dồi dào, đất lành chim đậu.

Lý Thiên Hạo và Tần Căn Sinh vẫn chưa thỏa mãn, nói: “Diệp Lăng, cậu thử suy nghĩ về việc mổ xẻ đầu óc của mình chưa? Biết đâu trong đó còn ẩn giấu thứ gì đó.”

Diệp Lăng cụp mắt nói: “Thiên Hạo, cậu có bị điên không? Tôi mà mổ xẻ đầu óc ra cho cậu dùng, chưa kịp xem bên trong có gì thì đã bị cậu vứt đâu mất rồi.”

Nghe xong, Lý Thiên Hạo và Tần Căn Sinh chỉ có thể cảm thán. Hai người bọn họ chưa trải nghiệm qua quá nhiều thứ, trong khi thế giới huyền học vẫn còn muôn vàn điều kì diệu.

Diệp Lăng đi rồi, Lý Thiên Hạo ở lại. Sau khi nghe Diệp Lăng giảng đạo, hắn đã có chút ngộ ra, cho nên muốn cùng Tần Căn Sinh thảo luận một phen.

Đúng lúc, tối nay là trận chung kết thi đấu Hắc quyền của Hướng gia. Diệp Phi không khiến Diệp Lăng thất vọng, thành công đi vào vòng chung kết quyết đấu.

Đối đầu với hắn là một người tên Thomas, được mệnh danh là Tử thần. Thomas không phải là một bước nhảy quay cuồng trong Hip-hop mà là một vương giả Hắc quyền truyền kỳ.

Ban đêm, Diệp Lăng lái xe đến địa điểm thi đấu Hắc quyền, nhìn bên ngoài đã đầy rẫy những chiếc xe hạng sang. Nghe nói tối nay một tấm vé cũng có giá đến năm vạn, thế nhưng nơi này vẫn chật kín chỗ ngồi.

Bởi vì hôm nay sẽ diễn ra một trận thi đấu Hắc quyền trình độ cao nhất trên thế giới, tiền thưởng lên tới một trăm triệu đô la Mỹ. Đó cũng là lý do khiến cho biết bao quyền thủ mạnh mẽ phải chấp nhận đổ máu trên võ đài này.

Có hơn ba trăm người nhưng cũng chỉ có một vài người sống sót, còn lại đều chết ở trên đó.

Diệp Lăng được xếp cho một chỗ ở vị trí khách quý, khoảng cách rất gần với lưới sắt bao quanh lôi đài, có thể nhìn thấy mọi thứ diễn ra vô cùng rõ ràng.

Biết Diệp Lăng tới, Diệp Phi liền đi đến ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng. Hiện tại khí thế trên người Diệp Phi đã hoàn toàn suy biến.

Trước đó, Diệp Phi vẫn còn mang theo bên mình sự hung tàn non nớt, cơ thể vẫn mới chỉ là một nửa chết chóc. Thế nhưng bây giờ, khí tức của hắn đã được thu lại, tuy nhiên vẫn có thể cảm nhận được sát khí đáng sợ được che giấu bên trong.

Hắn hoàn toàn giống như một người bình thường khi sức mạnh chưa được bộc lộ nhưng đến khi nó được bộc lộ ra thì sẽ là một đòn tàn khốc, mang tính hủy diệt.

Đây chính là thành quả sau mười ngày suy biến ở trên võ đài của Diệp Phi. Nhìn thành quả này của hắn, có thể thấy những võ sĩ trên võ đài này đều rất đáng gờm, bởi vì ở đây thậm chí còn có cả cường giả Trúc Cơ Kỳ.

Mỗi một người ở đây đều có danh xưng là kẻ hủy diệt. Mà kẻ hủy diệt là sao, là những người mạnh nhất, một đạp là có thể đạp gãy một ống thép đặc. Thực sự vượt xa mọi phạm trù của nhân loại.

Diệp Lăng và Diệp Phi nói với nhau đôi ba câu. Về phần thắng thua, căn bản không cần nghĩ, bởi vì Diệp Phi nhất định sẽ thắng. Hắn đường đường là một Kim Đan Kỳ với một cơ thể chết chóc, làm sao có thể để thua tên Thomas kia được. Nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì chỉ có trường hợp Diệp Phi tự sát.

“Chào mừng quý vị và các bạn, hôm nay chúng ta đã bước vào trận chung kết quyết đấu. Ngay lúc này đây, chúng ta chuẩn bị có một trận tranh tài. Tôi tin rằng trận đấu này chắc chắn sẽ là một trong những trận đấu kinh điển nhất trong lịch sử Hắc quyền!”

“Mở đầu cho trận đấu này là cuộc chiến của hơn ba trăm võ sĩ Hắc quyền tranh bá chức vị quyền vương. Đằng đẵng suốt mười ngày, đến bây giờ, chúng ta đã có được hai vị quyền thủ vô địch ở đây.”

“Số tiền thưởng một trăm triệu đô la Mỹ sẽ khiến cho bọn họ cảm thụ được quá trình vật lộn chém giết lẫn nhau, đồng thời cũng giúp họ biết được mị lực của việc hưởng thụ tiền tài!”

“Buổi tối hôm nay, bọn họ chính là vương giả, cũng chính là người nổi tiếng trong lịch sử Hắc quyền. Sau ngày hôm nay, tên của họ sẽ được chính sử Hắc quyền ghi chép lại, bọn họ chính là quyền thủ tốt nhất thế giới.”

“Nhưng tiếp theo đây, bọn họ sẽ phải trải qua một trận long tranh hổ đấu. Các quý vị khán giả, sau đây, mọi người hãy giữ im lặng, nghênh đón vị siêu anh hùng và vương giả vô địch của chúng ta!”

Người chủ trì đứng trong lồng vô cùng kích động hét lớn. Đám người bên ngoài cũng điên cuồng gầm thét, không khí của lôi đài lúc này đã thực sự thiêu đốt trái tim của bọn họ.

Ở xung quanh thính phòng có không ít tuyển thủ may mắn không chết đến nơi này quan sát. Bọn họ cũng muốn nhìn xem, hai vị quyền thủ vĩ đại nhất này rốt cuộc ai sẽ là người chiến thắng!

“Tiếp theo, xin mời quyền thủ vĩ đại của chúng ta. Tử thần truyền kỳ Thomas!”

Tùng tùng. Tiếng âm nhạc trầm thấp từ từ vang lên, thôi thúc trái tim mọi người cùng nhảy theo nhạc với luồng ánh sáng lập lòe xung quanh.

“Thomas, vương giả Hắc quyền truyền kỳ với danh xưng Tử thần, đã có chín mươi sáu trận thi đấu. Trong đó có tám mươi lăm trận knock-out đối thủ, không có trận thua nào.”

Tất cả mọi người đứng lên vỗ tay vang đội, gào thét điên cuồng. Vị cường giả đáng sợ tên Thomas kia chậm rãi đi ra.

Thomas là người da đen, cao khoảng một mét bảy, thế nhưng thân thể lại rất tinh hãn, trông như một cái xe tăng, sức lực vô biên.

Ẩn trong đôi mắt hắn là sự khát máu điên cuồng. Hắn tên Thomas và cũng là một vương giả bất bại.

Mọi người vẫn tiếp tục reo hò vì sự xuất hiện của Thomas, đồng thời cổ vũ cho hắn. Cho đến hiện giờ, hắn vẫn là một nhà vô địch, gần như không một quyền thủ nào có thể đuổi kịp vinh quang của hắn.

“Được rồi, tiếp sau đây, chúng tôi xin mời Tiếu Diện Diêm Vương, một con hắc mã trong đấu trường tiến vào trận chung kết.”

“Tiếu Diện Diêm Vương là một người mới trong môn quyền anh, đã tham gia thêm mười ba trận đấu, trong đó toàn bộ đều knock-out đối thủ. Hơn nữa, thời gian trung bình của mỗi trận đấu chỉ vỏn vẹn trong khoảng mười giây. Hắn hiện tại là một quyền thủ có lực uy hiếp đáng sợ nhất!”

Diệp Phi với nụ cười lạnh lùng trên mặt bước lên võ đài. Hắn luôn luôn mang theo vẻ mặt như vậy, hơn nữa ra tay cũng rất tàn nhẫn, cho nên mọi người mới gọi hắn là Tiếu Diện Diêm Vương.”

Tiếu Diện Diêm Vương đối diện với Thomas, trận chiến chấn động lòng người chuẩn bị bắt đầu. Tiếp theo đây, bọn họ sẽ mang đến cho mọi người một bữa tiệc chết chóc.

Hai người đứng trên võ đài, nhưng đều tay không tấc sắt. Trong Hắc quyền không có bất cứ quy tắc nào, người tham gia có thể sử dụng đủ loại phương pháp, chỉ cần có thể chiến thắng đối phương.

Nhưng những phương pháp được sử dụng đó chỉ trong phạm vi thân thể, người tham gia cũng không được sử dụng bất cứ loại vũ khí nào. Điều này đã hạn chế sức chiến đấu của khá nhiều tuyển thủ, nhưng từ đó cũng tôi rèn ra nhiều ác ma với cơ thể khủng khiếp.

“Các vị khách quý, xin hãy giữ tiền đặt cược cẩn thận. Lựa chọn của các vị sẽ đại diện cho thắng thua. Nhưng đương nhiên, chuyện quan trọng nhất đêm nay vẫn là trận quyết chiến của hai đại vương giả!”

“Đêm nay, cuộc chiến giữa hai đại vương giả. Xin được phép bắt đầu!”

Loong coong! Tiếng chuông thanh thúy vang lên, trọng tài lùi lại. Thomas nhìn Diệp Phi cười khẩy: “Con khỉ da vàng, tao sẽ bóp nát mày!”

Đối mặt với sự khiêu khích của Thomas, Diệp Phi cũng chỉ nhếch miệng cười, không buồn đáp lại. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng trận địa đón địch.

Mặc dù Thomas mới chỉ đạt tu vi Trúc Cơ Kỳ, thế nhưng căn cứ vào ý thức chiến đấu cũng như kinh nghiệm chiến đấu thì không thể dùng con mắt bình thường để đánh giá hắn.

Vẫn có khả năng một cường giả Trúc Cơ Kỳ đỉnh phong phải chịu chết trong tay hắn, cũng có khả năng một Kim Đan Kỳ lão tổ sơ sảy bại trận trước hắn.

Trên võ đài Hắc quyền, chuyện gì cũng có thể xảy ra, không ai có thể đoán trước được.

Hết thảy mọi người đều tập trung tinh thần theo dõi trận chiến.

Đột nhiên, Thomas giận dữ gầm lên. Bước chân bịch bịch đi đến cạnh Diệp Phi. Bước chân rất vững vàng nhưng khi đạp lên võ đài lại vang lên những âm thanh vô cùng nặng nề.

Ầm.

Thomas hung ác đá đôi chân nặng nề như sắt thép của mình, tốc độ nhanh như tia chớp, kèm theo đó là sát khí đáng sợ.

Đây là tuyệt chiêu mạnh nhất của Thomas. Người chết dưới tuyệt chiêu này của hắn không thể đếm xuể, ít nhất cũng phải hơn một trăm người.

Ầm!

Diệp Phi giơ cánh tay lên chặn lại. Sức mạnh khổng lồ đã đẩy lui hắn lại vài bước. Sau đó, Diệp Phi cười lạnh, lắc cánh tay.

Sức mạnh đó đã khiến cánh tay hắn cảm nhận có chút tê dại. Diệp Phi cười dữ tợn. Thú vị rồi đó!

Uỳnh uỳnh. Cơ thể dũng mãnh của Diệp Phi xông lên tấn công, hắn như một con báo xuất hiện trong đêm tối, ý định dùng một đòn để xé nát con mồi.

Diệp Phi tung ra một quyền. Thomas phản ứng cực nhanh, cũng tung ra một cước.

Uỳnh. Tất cả mọi người mở to mắt nhìn, muốn xem xem lần giao đấu đầu tiên của cả hai ai là người chiến thắng.

Uỵch uỵch uỵch.

Thomas lùi lại vài chục bước, Diệp Phi chỉ lùi lại hai bước.

Đây tuyệt đối không phải là áp chế về sức mạnh, mà là áp chế về tu vi. Lần này Diệp Phi chiếm ưu thế, chính là nhờ kinh nghiệm chiến đấu.

Đúng vậy, kinh nghiệm chiến đấu để Diệp Phi có được cơ thể giết chóc. Đồng thời trong vài ngày ngắn ngủi, giúp hắn hấp thu thêm càng nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn nữa, thứ mà Thomas có chém giết cả đời cũng không đạt được.

“Hắc Long Thối!”

Thomas thấy mình liên tục bị tên nhóc da vàng này đánh lui, cảm thấy vô cùng nhục nhã. Lập tức rống lên, rồi chấm mũi chân xuống đất, bay lên trời.

Sau đó một cái chân của hắn giơ cao lên quá đầu Diệp Phi, rồi điên cuồng nện xuống!

Bình Luận (0)
Comment