Mỗi một lần tuyệt chiêu Hắc Long Thối của Thomas được tung ra, sẽ có bao nhiêu kẻ chịu chết, giúp hắn đạt được chiến tích chói lọi.
Liễu Thối Phách Quải của tán thủ Vương Liễu Long ở Hoa Hạ đại khái cũng có một nguyên tắc. Vững vàng, hung ác, sức mạnh to lớn. Nếu xuất chiêu này ra thì đối thủ chỉ có thể chạy trốn.
Tất cả mọi người mở to mắt, nhìn chòng chọc vào hai người trên võ đài, hô hấp như dừng lại.
Chỉ có Diệp Lăng là vẫn bình tĩnh như thường. Hắn biết Diệp Phi nhất định sẽ ngăn cản được. Đây cũng chỉ là Phách Quải, nếu hắn không ngăn được thì cũng chẳng phải đánh thêm nữa.
Vào thời khắc Thomas điên cuồng nện xuống, ánh mắt Diệp Phi đột nhiên biến đổi. Tựa như một con chó dại, không sai, chính là một con chó dại.
Đây không phải khinh miệt hắn, mà là cảm giác giết chóc đáng sợ. Lúc này Diệp Phi không hề có ý định lùi lại, hắn chỉ muốn giết người!
Uỳnh.
Đúng lúc đó, một luồng khí tức khủng khiếp gào thét thoát ra khỏi thể nội của Diệp Phi, mang theo ý chí chiến đấu sắt đá. Giờ phút này, gần như không gì có thể chinh phục được hắn. Thậm chí người đối diện có là thần, hắn cũng sẽ tiếp tục chiến đấu.
Thomas càng ngày càng đến gần. Diệp Phi cắn răng, chân cũng giơ lên. Hành động này đã khiến cho biết bao người phải che miệng kinh ngạc.
Diệp Phi muốn làm gì đây? Tại sao hắn lại không tránh đi? Chẳng lẽ hắn không sợ Phách Quải phế chân hắn hay sao?
Vật rơi tự do với sức mạnh khủng khiếp, chắc chắn sẽ tác động lên mặt đất một sức mạnh tương tự, đấy là điều mà bất cứ người nào cũng rõ.
Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng lần này Diệp Phi chết chắc, không còn ai quan tâm đến hắn nữa, bao gồm cả Hướng lão gia. Nhưng không chỉ có thế, ông ta còn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nếu như Diệp Phi chết trên võ đài, vậy thì Diệp Lăng nhất định sẽ nổi trận lôi đình, huyết tẩy nơi này. Chuyện đó mà thực sự xảy ra, thì Hướng gia cũng coi như xong.
Lúc này đây, thời điểm công bố đáp án đã đến. Chân của Thomas hung hăng đập vào bàn chân đang nâng lên của Diệp Phi, thân thể trực tiếp nện xuống đất.
Khi mà chân hắn rơi xuống còn phát ra tiếng gió vù vù, truyền từ đỉnh đầu Diệp Phi tới bàn chân bên kia.
Tưởng chừng lúc này mọi người sẽ reo hò ầm ĩ, nhưng không, thay vào đó là khung cảnh hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Sắc mặt mọi người đều bàng hoàng, không dám tin vào mắt mình.
Chân của Diệp Phi chống đỡ rất gắt gao, không hề cho thấy sự yếu thế. Mà ngược lại, nó còn thẳng như cột trụ trời, cứng cáp vô cùng, không có một chút sự rung động nào.
Thomas kinh hãi khôn xiết. Sức mạnh cẳng chân của hắn lớn đến thế nào, tự hắn biết rõ. Ít nhất một con gấu trưởng thành cũng không thể ngăn cản được.
Nhưng cảnh tượng trước mắt này đã khiến cho niềm tin của hắn hoàn toàn sụp đổ. Một cước mạnh nhất của hắn cũng không thể đánh bại được tên khốn lúc nào cũng cợt nhả này. Mà ngược lại…
Đôi chân còn lại đang chống đỡ thân thể của Diệp Phi đột nhiên đập mạnh xuống đất khiến thân thể của hắn bay lên. Sau đó, hắn hung hăng đá một phát, trúng thẳng vào bụng Thomas.
Thomas trừng lớn hai mắt, lùi lại về sau. Từ cổ họng trào lên một ngụm máu tươi, nhưng lại bị hắn cưỡng chế nuốt xuống.
“Mày đi chết đi, con khỉ da vàng kia! Tao sẽ giết mày!”
Thomas lại gào thét điên cuồng. Đôi chân đạp liên tục, tốc độ nhanh không ngờ, nắm đấm lại tấn công Diệp Phi. Hắn vừa tung ra cú đấm thứ nhất thì cú đấm thứ hai đã chuẩn bị sẵn sàng. Phần thân eo hắn vặn vẹo, bất cứ lúc nào cũng có thể ra đòn.
Diệp Lăng nhìn vậy, không khỏi lắc đầu. Mọi thứ hiện tại đều đã vô nghĩa, kết cục đã được định đoạt. Thomas không thể làm gì được nữa và sẽ bị Diệp Phi kết thúc trong vòng mười chiêu sau đó.
Thế nhưng, đám người ngoài võ đài lại chẳng thể nhìn ra sự tinh vi trong trận chiến, thậm chí có những quyền thủ Hắc quyền cũng không thể tìm ra sự bí ẩn. Bọn họ chỉ thấy được khí thế của Thomas đang tăng lên.
Diệp Phi nhìn Thomas liều chết như điên, nở một nụ cười mỉa mai. Nụ cười quen thuộc này sẽ xuất hiện khi mà hắn đã định đoạt được kết cục.
Đó cũng chính là lý do hắn được gọi là Tiếu Diện Diêm Vương.
Động tác của Thomas rất nhanh, mà Diệp Phi cũng phản ứng nhanh không kém. Hắn bất chợt giơ nắm đấm lên, sức mạnh cơ thể sinh sôi nhanh chóng.
Răng rắc.
Hai nắm đấm đụng vào nhau, cả hai đều đứng lại, thân thể bất động.
Một luồng khí tức vô hình lặng lẽ sinh ra xung quanh người hai người. Chỉ trong chốc lát, cổ tay của Thomas trực tiếp bị vặn một trăm tám mươi độ.
Xương cốt trắng nhởn lộ ra bên ngoài, thậm chí đến gân tay cũng bị xé đứt, trông vô cùng kinh khủng. Sắc mặt Thomas cũng nhanh chóng trắng bệch.
Mọi người chứng kiến đều hít một hơi lạnh, cảm thấy luồng khí âm u, lạnh giá từ đâu truyền tới đã bắt đầu bao phủ toàn bộ đại sảnh. Bầu không khí nóng rừng rực trước đó hoàn toàn không còn nữa.
Không khí vô cùng yên tĩnh. Thính phòng vốn khí thế ngất trời nay lại xuất hiện những hơi thở nặng nề. Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao mọi người đều có cảm giác kì lạ như vậy?
“Không! Con khỉ da vàng kia, mày chết đi cho tao! Mày chết đi!”
Thomas điên cuồng rống lên. Bàn tay bị phế kia buông xuống, thay vào đó là một bàn tay nguyên vẹn cuộn tròn thành nắm đấm xông lên, tấn công Diệp Lăng.
Hiện tại, hắn chỉ muốn xé nát con khỉ da vàng kia, đồng thời làm thịt nó. Nếu không, hắn sẽ không thể phát tiết hết sự tức giận trong lòng.
Cùng lúc đó, Diệp Phi cũng tung ra nắm đấm, thề phải chiến đấu đến cùng với Thomas.
Răng rắc.
Bàn tay còn lại của Thomas cũng bị bẻ gãy, lộ ra xương cốt trắng nhởn, gân đứt hết, máu tươi ròng ròng chảy xuống đất.
Tử thần Thomas đã bị phế cả hai tay, hoàn toàn không còn sức chiến đấu.
Tất cả mọi người đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng reo hò thì Diệp Phi lại di chuyển. Ai nấy đều ngẩn ra. Chẳng lẽ Diệp Phi không định buông tha cho Thomas?
Răng rắc.
Tiếng xương gãy vang lên, Diệp Phi đã đấm thẳng vào bàn chân Thomas. Thomas gầm rú bi thảm, quỳ trên mặt đất.
Diệp Phi nhảy lên, rút lui ra sau. Sau đó lại nâng một chân lên, lấy đà chạy về phía Thomas, đạp mạnh.
Bịch!
Mọi người đều run rẩy trong lòng khi tận mắt trông thấy Thomas quỳ rạp trên mặt đất với cái đầu lung lay, trên miệng toàn máu tươi và nước bọt.
Thomas đã hoàn toàn mất đi ý thức. Hắn khẽ cử động thân thể, rồi sau đó ngã phịch xuống đất.
Sau khi Thomas nằm xuống đất, Diệp Phi cười khẩy đi lại gần hắn, rồi điểm vào lồng ngực.
Thân thể Thomas lại rung lên, tâm mạch đã bị Diệp Phi phá hủy hoàn toàn!
Nhổ cỏ mà không nhổ tận gốc, đến lúc gió xuân cỏ lại mọc lên!
Diệp Phi xuất thân nơi cửa Phật, tàn nhẫn hơn hẳn người thường. Nhưng chính sự tàn nhẫn đó của hắn lại khiến cho người ta run rẩy vô cùng.
“Người đoạt giải quán quân cho trận đấu Hắc quyền lần này chính là, Tiếu Diện Diêm Vương! Một trăm triệu đô la Mĩ sẽ thuộc về cậu!”
Người chủ trì cảm thấy không khí có chút hiu quạnh, vôi vàng hét lớn, sau đó nâng cánh tay Diệp Lăng lên cao. Chỉ chốc lát sau, bên trong sàn boxing mới bùng nổ vang dội.