Trong khoang hạng nhất trên chiếc máy bay đến Đông Hải, có bốn người Diệp Lăng, Diệp Phi, Lý Thiên Hạo và Tần Căn Sinh.
Từ sau khi ngày thi đấu Hắc quyền kết thúc, Diệp Lăng đã ghé qua chỗ của Vũ Nhu, xong xuôi cũng liền mua vé máy bay trở về Đông Hải. Sáng sớm cả bốn người đã yên vị ở chỗ ngồi.
Hắn ở Hương Giang đã quá lâu, trong khi các cô vợ ở nhà thì bụng mang dạ chửa. Diệp Lăng không thể tiếp tục ở bên ngoài quậy phá, nhất định phải quay trở về.
Trước lúc sinh con, Diệp Lăng nhất định phải ở bên cạnh các cô vợ của mình. Những chuyện khác, bao gồm cả việc chủ nhân của Long Môn cũng đành tạm gác lại phía sau.
Thành phố Đông Hải.
Diệp Lăng và Diệp Phi trở về trang viên, còn Lý Thiên Hạo và Tần Căn Sinh thì đi máy bay đến Hỏa Thần Đài tham dự lễ truy điệu của Đạo Minh chân nhân.
Lần này trở về, Vương Thục Phân đặc biệt kéo Diệp Lăng sang một bên, nghiêm túc nói: “Thằng nhóc này, không được đi ra ngoài nữa đâu đấy. Alice đã mang thai tám tháng rồi.”
“Thai song bào không biết khi nào sẽ sinh, hầu như là không đủ tháng. Con là chồng của nó, cũng là cha của đứa trẻ trong bụng, nhất định phải ở nhà, nghe chưa?”
Sắc mặt Vương Thục Phân vô cùng nghiêm túc. Diệp Lăng gật đầu, khẽ cười: “Mẹ yên tâm, con sẽ ở lại. Chờ đến khi Ngọc San và Thanh Tâm sinh xong rồi sẽ tính tiếp.”
Diệp Thiên ở bên cạnh khẽ gật đầu. Vào lúc này, con trai không nên đi ra ngoài nữa, nào có ai bỏ vợ khi vợ sắp sinh chứ?
Vào buổi xế chiều hôm đó, Diệp Lăng mang các cô vợ đến bệnh viện của Vương Siêu kiểm tra. Bác sĩ nói với Diệp Lăng rằng ngày dự tính Alice sinh sẽ đến nhanh thôi.
Song bào thai không đủ tháng, hơn tám tháng là đã hình thành nên cơ thể người. Cho nên dặn dò Diệp Lăng chuẩn bị kĩ càng, bất cứ lúc nào có chuyện cũng phải ngay lập tức tới bệnh viện.
Hai cô vợ còn lại thì sẽ sinh sau nửa tháng nữa. Nói cách khác, chỉ trong vòng hai tháng, Diệp Lăng sẽ có thêm bốn đứa con.
Về đến nhà, các cô vợ biết tin đều vô cùng kích động. Trước đó một lúc, Vương Thục Phân dẫn theo phụ nữ trong nhà đi đến cửa hàng mua hết tất cả nhu yếu phẩm cho cháu trai và cháu gái mình.
Diệp Lăng thấy cảnh này, không khỏi mỉm cười. Xem xét căn phòng được chuẩn bị sẵn cho những đứa con của mình, từ chiếc giường nhỏ màu hường phấn đến chăn mền các loại đều đã được sắp đặt kĩ lưỡng.
Lúc này đây, Diệp Lăng cảm nhận được một niềm hạnh phúc chưa từng có. Niềm hạnh phúc này xuất phát từ quan hệ máu mủ ở tận sâu trong huyết mạch.
Vài ngày sau, Diệp Lăng đóng vai trò như một người nội trợ đích thực. Ngày nào cũng xách theo cái giỏ ra ngoài mua thức ăn, rồi lại về nhà nấu cơm.
Thỉnh thoảng cũng ghé qua công viên đánh cờ tướng với các ông già. Sinh hoạt trôi qua vô cùng thư thái, dễ chịu.
Mọi việc cứ bình thường trôi qua. Nửa tháng sau, bụng của Alice vẫn chưa có phản ứng gì. Diệp Lăng ngỡ ngàng tự hỏi, chẳng phải đã qua chín tháng rồi sao?
Chẳng lẽ mấy đứa nhóc này lại “hẹn” nhau cùng đi ra ư? Ôi chao, nếu vậy thì thật náo nhiệt.
Công viên Đông Hải.
Sau khi mua xong đồ ăn, Diệp Lăng đi đến công viên giết thời gian với các ông lão. Đối diện hắn lúc này là ông lão họ Lý, tính cách không tệ, chỉ là rất nghiện cờ.
“Tiểu Diệp à, hôm nay có thắng ông một ván thì cũng đừng đi. Mấy ngày liền mày đều thắng ông rồi, ông về đến nhà là ăn không ngon ngủ không yên, khó chịu vô cùng.”
Ông Lý buồn bực nói. Diệp Lăng ôm tay cười: “Cháu nói cho ông biết, ông Lý, hôm nay hai ông cháu chúng ta sẽ “đánh nhau” đến mức thiên hôn địa ám!”
“Không đi, hôm nay ông không đi. Hôm nay ông sẽ đi cùng cháu giết lão tổ tông kia. Haha, tướng quân!”
Diệp Lăng bất ngờ tung ra liên hoàn pháo đánh ông Lý. Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Diệp Lăng đột nhiên vang lên, hắn thản nhiên bấm nhận.
Nhất thời, Diệp Lăng đứng dậy: “Cái gì? Được, được, được, con sẽ đến ngay. Mọi người đã đến bệnh viện rồi sao? Con đến ngay đây. Con sẽ gọi điện của cho Vương Siêu.”
Người gọi điện thoại tới là Vương Thục Phân. Không ngờ lại xảy ra một chuyện mà ai cũng không ngờ tới, đó là cả ba người phụ nữ đều đau đẻ cùng một lúc.
Bình thường thì không sinh, đến khi sinh lại cùng nhau đi ra. Mấy đứa nhóc này chẳng lẽ thực sự rủ nhau ra ngoài sao?
“Đại gia, con của cháu chuẩn bị ra đời. Hôm nào cháu lại chơi cùng với ông sau. Cháu đi trước đây!”
Diệp Lăng chạy như điên, tay vẫy vẫy taxi. Sau đó gọi điện thoại cho Vương Siêu, dặn dò Vương Siêu chuẩn bị tốt đội ngũ y bác sĩ, chuẩn bị đỡ đẻ.
Diệp Lăng ngồi trên xe taxi mà trong lòng không yên, tay chân cũng không biết để ở đâu. Sắc mặt vừa lo lắng mà lại vừa hưng phấn, thỉnh thoảng còn cười ngây ngô, không biết là đang nghĩ tới điều gì.
“Người anh em, vợ của cậu sắp sinh hả? Được đấy, được đấy, chúc mừng cậu nha. Chuyến này không lấy tiền của cậu. Chúc mừng cậu đó!”
Tài xế xe taxi cực kì rộng lượng, vui vẻ nói. Diệp Lăng vội vàng đáp lại : “Khách sáo quá, khách sáo quá.”
Xe taxi dừng trước bệnh viện. Diệp Lăng vừa đặt chân xuống xe đã lao nhanh đến khu vực phòng sinh. Khi mà hắn đến nơi, cả ba người vợ của hắn đã được đưa vào phòng sinh.
Vương Thục Phân, Diệp Thiên cùng với những người phụ nữ khác đang ngồi bên ngoài chờ đợi trong lo lắng. Diệp Lăng xoa xoa tay, trông mong nhìn vào trong.
“Ra chưa? Ra chưa?”
Diệp Lăng lo lắng hỏi. Vương Thục Phân chặn miệng hắn: “Ra cái gì mà ra? Vừa mới đi vào thôi. Cứ chờ đi!”
Diệp Thiên vỗ vai Diệp Lăng, nhắc hắn nên bình tĩnh: “Con trai à, con sắp làm cha rồi. Bờ vai này phải gắng gượng lên.”
“Không có những đứa con, con sẽ không bao giờ trưởng thành, kể cả con có bản lĩnh thế nào. Bởi vì con sẽ phải trải qua hết tất cả những chuyện con nên trải qua trong cuộc sống.”
“Có con cái rồi, con sẽ là một người đàn ông đích thực. Về sau, nhất định phải đối xử với vợ con tốt hơn một chút!”
Diệp Lăng khẽ gật đầu, mỉm cười: “Cha yên tâm, làm sao con dám phụ lòng các cô ấy? Con còn sợ các cổ hợp sức lại xử đẹp con đây này!”
Chưa đầy một lúc, vợ chồng Ninh Quốc Cường và Hàn Vĩ Quốc đã vội vàng chạy đến.
Đặc biệt là Ninh Quốc Cường và Lý Xuân Ngọc, vẻ mặt không giấu nổi sự lo lắng. Khi nhìn thấy Vương Thục Phân và Diệp Thiên thì vội vàng nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào bên trong.
“Không được, con gái hiện tại nhất định rất đau. Tôi phải vào để cổ vũ cho nó.”
Ninh Quốc Cường có vẻ không nhịn được nữa, vội vàng hô lên. Lý Xuân Ngọc ở cạnh trầm mặt, trực tiếp kéo ông lại: “Ông có bị ngốc không? Con gái ông đang sinh con, ông định làm cái gì hả?”
Ninh Quốc Cường lúng túng gãi đầu. Hàn Vĩ Quốc cũng lo lắng không thôi. Mặc dù biết y học nơi đây rất tài giỏi, thế nhưng vẫn sốt ruột như cũ.
Mọi người đều nóng lòng như lửa đốt. Chỉ mấy phút sau, đám người Mạc Tinh cũng chạy tới, có thêm cả Lý Khả, Lý Tình và Băng Băng. Không khí bắt đầu trở nên náo nhiệt.
“Chậc chậc, không biết giọng nói cháu trai của mình có dõng dạc, rõ ràng không nhỉ?”
Mạc Tinh cười haha. Diệp Lăng ở bên liền ưỡn ngực: “Đó là chuyện đương nhiên. Nhưng mà em nói cho anh biết, đây là con của em. Anh cũng tranh thủ đi!”
Đúng lúc này, một tiếng khóc trong trẻo của trẻ con vang lên. Hết thảy mọi người đều cả kinh! Sinh rồi!