Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 667 - Chương 667: Con Gái.

Chương 667: Con gái.

Tiếng gào khóc vang vọng trong không gian khiến tinh thần của toàn bộ mọi người đều chấn động. Tất cả đều vô cùng vui mừng, chạy tới cửa phòng sinh.

Năm phút sau, lại có một tiếng khóc nức nở nữa vang lên, mọi người bỗng ngẩn ra, sau đó lập tức cười ha hả. Vẫn còn một đứa trẻ nữa đang chuẩn bị ra đời.

Không quá hai phút, cửa phòng mở ra, một bác sĩ mặc áo blouse trắng ôm hai đứa trẻ đang được quấn bởi một tấm chăn mềm mại, đôi mắt nhắm nghiền, say ngủ.

“Chị Alice đã sinh ra long phượng thai, trông bọn chúng thật xinh đẹp. Mọi người mau lại đây nhìn xem, cái mắt, cái mũi, cả cái miệng này nữa trông thật giống ông xã. Mẹ, mau lại đây xem đi!”

Lâm Vũ Tình nhảy cẫng lên nói với vẻ sung sướng. Vương Thục Phân vội vàng đỡ lấy đứa trẻ, Diệp Thiên cũng nhận lấy đứa còn lại. Cả hai người ôm hai đứa cháu của mình, trong lòng vô cùng kích động.

“Ha ha, ông Diệp, ông mau nhìn xem, đứa nhỏ đang cười đấy. Ai da, bảo bối của bà, cuối cùng bà cũng đợi được đến khi các cháu sinh ra rồi. Bảo bối ngoan của bà ơi.”

Vương Thục Phân cười không ngậm được mồm, Diệp Thiên khẽ đụng vai nhắc nhở bà, bà liền vội vàng đưa đứa con cho Diệp Lăng.

“Mẹ không thể quá kích động được, nhà ta còn có ba cô con dâu nữa mà. Diệp Lăng, con để cha con và mấy đứa mang hai đứa trẻ về phòng bệnh trước đi, chúng ta phải ở lại chờ các con dâu nữa.”

“Mấy đứa chính là công thần của nhà chúng ta, chúng ta phải chăm sóc chúng cẩn thận. Nếu không thì chúng sẽ buồn lắm đó!”

Dù cho cháu của mình đã ra đời, nhưng con gái nhà người ta vẫn còn nằm trong phòng bệnh, Vương Thục Phân không thể vô ý như vậy được. Thế là Diệp Thiên dẫn Trầm Nguyệt Tâm, Lưu Vũ Tinh và Lưu Xảo Nhi mang theo hai đứa trẻ một trai một gái trở lại phòng bệnh.

Ba phút sau, Alice mở cửa phòng, sắc mặt hơi tái nhợt, theo đó là vẻ mỏi mệt không tránh khỏi. Diệp Lăng vội đi tới, cầm chặt tay cô.

“Bảo bối, vất vả cho em rồi.”

Diệp Lăng nhẹ nhàng hôn lên trán Alice. Alice nở một nụ cười mệt mỏi: “Đứa trẻ đâu?”

“Hai đứa đã được Nguyệt Tâm và cha mang đến phòng bệnh rồi. Bây giờ anh sẽ đưa em đến đấy. Sau đó anh sẽ quay lại chờ các cô ấy, cả gia đình chúng ta sẽ cùng nhau chào đón các đại công thần nhé!”

Diệp Lăng khẽ cười nói, sau đó quay lại chào Ninh Quốc Cường và Hàn Vĩ Quốc một tiếng, đỡ Alice trở về phòng bệnh.

Nhìn thấy hai đứa con của mình, Diệp Lăng ôm chầm lấy chúng, nhìn bọn chúng chìm vào giấc ngủ một cách thoải mái. Ở bên kia, Trầm Nguyệt Tâm cũng đang quấn quýt lấy đứa trẻ.

“Đứa nhỏ này đáng yêu quá. Em nói thật Diệp Lăng, về sau địa vị của anh trong cái nhà này chắc chắn sẽ tuột dốc không phanh.”

Trầm Nguyệt Tâm khẽ cười nói, con mắt vẫn luôn dán chặt trên người đứa trẻ. Diệp Lăng cười ha ha: “Các em cũng đừng nuông chiều nó quá. Anh nói cho các em biết, đứa trẻ này không thể để hư được, hư là phải đánh!”

“Đánh? Ai dám đánh cháu trai, cháu gái của ta, ta liều mạng với kẻ đó! Không tin, mày thử làm xem, ta dù có mất cái mạng già này thì cũng phải đánh chết mày!”

Diệp Thiên ở bên cạnh lập tức trừng mắt nổi giận, hoàn toàn khác với giọng điệu hòa nhã khi nói chuyện với Diệp Lăng vừa nãy. Bây giờ, trông ông như một con sói dữ đang bảo vệ đứa con của mình, khiến cho mọi người không khỏi kinh hãi.

“Đúng rồi, nếu anh dám đánh chúng, bọn em cũng sẽ liều mạng với anh!”

Alice nghe mấy chị em nói vậy liền nở nụ cười. Trầm Nguyệt Tâm lần lượt đưa hai đứa nhỏ cho Alice ẵm. Alice ngọt ngào ôm hai đứa con của mình, tình mẫu tử nhẹ nhàng lan tỏa.

Trong phòng sinh, Diệp Lăng vừa trở về liền nhìn thấy Ninh Quốc Cường đang bế một đứa con trai. Đứa bé trông rất xinh đẹp, hai mắt to tròn, lông mi dài với một đôi mắt đen láy vô cùng linh động.

“Ai da! Con của cha, bảo bối của cha. Để cha nhìn con xem nào!”

Diệp Lăng đột nhiên hào hứng nói. Giọng nói bất chợt của hắn đã khiến đứa trẻ ngẩn người, sau đó lập tức khóc lớn, rõ ràng đã bị dọa sợ.

“Thằng nhóc khốn khiếp này, dám làm cháu ông khóc. Ông phải cho mày một trận, mau cút ra chỗ khác!”

Ninh Quốc Cường lập tức trợn tròn mắt tức giận, Lý Xuân Ngọc ở cạnh vội vàng đón lấy đứa trẻ, sợ rằng cháu trai của mình sẽ bị ông già này dọa sợ mất. Còn Ninh Quốc Cường thì hung hăng chỉ chỏ Diệp Lăng.

Đúng lúc này, đứa con của Hàn Thanh Tâm đã được ôm ra, là một đứa con gái. Khuôn mặt trông vô cùng xinh đẹp, chắc chắn là do di truyền từ mẹ.

“Wow! Thật là xinh đẹp. Chú, dì, đứa trẻ này thật xinh đẹp, trông giống hệt như một con búp bê vậy!”

Hàn Vĩ Quốc vội vàng bế cháu ngoại của mình rồi ôm nó vào trong ngực, đôi mắt tràn ngập vẻ yêu chiều: “Bà nó ơi, bà nhìn xem. Con bé trông giống hệt Thanh Tâm khi còn bé!”

“Ai da, để con xem xem nào!”

Diệp Lăng vội vàng chạy đến.

Kết quả, đứa bé gái này cũng bị hắn dọa, khóc rống lên. Diệp Lăng giật mình sửng sốt, Hàn Vĩ Quốc tối sầm mặt, đưa đứa bé lại cho vợ mình.

Diệp Lăng ngẩn người, hơi lùi lại, xấu hổ cười: “Cha, có gì từ từ nói.”

Hàn Vĩ Quốc và Ninh Quốc Cường đồng thời bước lên, sắc mặt âm u: “Tên khốn khiếp nhà ngươi, dám dọa tiểu bảo bối của ông đây sợ. Hôm nay ông đây thà để con gái mình trở thành góa phụ còn hơn!”

Mẹ nó. Suýt chút nữa Diệp Lăng đã phun ra câu này. Thật khổ tâm, rõ ràng hắn mới chính là cha đẻ của đứa trẻ mà.

Mọi người cùng nhau đi đến phòng bệnh, đỡ Hàn Thanh Tâm và Ninh Ngọc San ra ngoài, vẻ mặt của hai người đều yếu ớt, tái nhợt.

Đến nơi, mọi người trong phòng tỉ mỉ nhìn ngắm bốn đứa trẻ. Bốn đứa trẻ này đều là con cháu nhà họ Diệp, là máu mủ ruột già của Diệp gia.

Đúng lúc này, Diệp Lăng kéo Vương Thục Phân và Diệp Thiên ra ngoài. Sau khi cả ba đã rời khỏi phòng, Diệp Lăng mới hít một hơi thật sâu, nói: “Cha, mẹ, con muốn nói với hai người một chuyện.”

“Cha mẹ cũng biết đấy, Ngọc San và Thanh Tâm đều là con gái độc nhất. Cha mẹ hai cô ấy cũng đã già rồi, không có ai ở cạnh. Con muốn cho hai đứa bé sang ở cùng với họ. Cha mẹ thấy thế nào?”

Vương Thục Phân ngẩn người, vừa định mở miệng, Diệp Lăng liền ngắt lời: “Mẹ, con biết mẹ muốn nói gì. Thế nhưng, mẹ thử nghĩ mà xem, không phải bọn họ vẫn là người của gia đình chúng ta đấy sao?”

“Hơn nữa, con trai mẹ còn biết bao nhiêu vợ, mẹ cũng đâu phải sợ sau này không có cháu ôm. Chúng ta cứ thương lượng với họ, cho đứa trẻ ở nhà chúng ta, nhưng nếu họ muốn mang chúng đi một thời gian thì cũng không sao, sau này lại cho chúng trở lại.”

“Cha, mẹ, xin cha mẹ hãy đồng ý. Nếu không, các cô ấy sẽ buồn lắm.”

Giọng điệu của Diệp Lăng như đang nũng nịu, Vương Thục Phân không khỏi mỉm cười, chỉ vào Diệp Lăng: “Đứa nhỏ này, trông mẹ con có giống người không nói lý lẽ không?”

“Con nói câu đầu tiên, mẹ đã đồng ý rồi, nếu sau này con còn nói nữa, mẹ sẽ không đồng ý đâu đấy. Mẹ và cha con cũng đã nghĩ đến vấn đề này, nhà chúng ta vốn nhiều người mà!”

Diệp Lăng vô cùng phấn kích, ôm lấy mẹ mình rồi hôn mạnh lên trán bà. Đến lúc hắn chuẩn bị xông ra hôn Diệp Thiên, ông ấy lập tức ngăn lại.

“Đừng! Ngậm mồm ngay!”

Diệp Lăng cười ha ha, tiếng cười vang vọng khắp bệnh viện.

Sau một ngày, cả ba cô gái đều xuất viện. Bốn đứa trẻ sau khi kiểm tra không có vấn đề gì và tiêm vắc xin phòng ngừa xong thì cũng được xuất viện sau đó.

Về đến nhà, sự xuất hiện bất chợt của bốn đứa trẻ khiến cho căn nhà ngày ngày đều vô cùng bận bịu.

Bình Luận (0)
Comment