Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 668 - Chương 668: Nửa Năm Trôi Qua.

Chương 668: Nửa năm trôi qua.

Các phụ nữ khác trong nhà thì khỏi phải nói, đến cả Trầm Nguyệt Tâm cũng từ chối hết những buổi hội nghị có thể không đi, ngày nào cũng ở nhà chơi đùa, chăm sóc những đứa trẻ.

Ban đầu, vợ chồng Ninh Quốc Cường và Hàn Vĩ Quốc thường xuyên ghé qua, nhưng sau lời đề nghị của Diệp Lăng, bọn họ cuối cùng cũng quyết định ở lại, cũng may là phòng vẫn còn nhiều.

Đến ngày thứ năm, Diệp Lăng ngáp dài ngáp ngắn bước ra từ căn phòng nhỏ mà hắn mới dọn đến, dụi dụi đôi mắt mơ màng.

“Cho uống sữa, thay tã, dỗ trẻ con, rồi cả tiếng khóc lúc nửa đêm nữa. Ông trời ơi, tôi sắp điên mất thôi!”

Diệp Lăng khóc không ra nước mắt. Từ khi mấy đứa con sinh ra, người làm cha như hắn vật vã muốn chết, phải chăm cùng một lúc tận bốn đứa trẻ thực sự khiến hắn luống cuống tay chân.

Mặc dù có bốn bảo mẫu thay phiên nhau chăm sóc nhưng Diệp Lăng vẫn cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.

Bên cạnh hồ bơi của trang viên, Vương Thục Phân, Diệp Thiên và vợ chồng Hàn Vĩ Quốc cùng với Ninh Quốc Cường và Lý Xuân Ngọc chậm rãi đi dạo.

“Ông bà sui gia, tên của bọn nhỏ các vị hãy đặt đi. Chúng tôi đã quyết định, hai đứa bé này sẽ theo họ của các vị, cả hộ khẩu cũng vậy.”

“Chúng ta tuổi tác đã cao, bên cạnh có thêm đứa trẻ thì tinh thần cũng sẽ tốt hơn nhiều. Nhưng mà hiện tại mấy đứa trẻ vẫn phải ở lại đây, chúng còn nhỏ quá, không thể rời khỏi mẹ được.”

Vương Thục Phân chậm rãi cười nói. Hai ông bà sui gia đang bước đi đột nhiên ngẩn người, trong mắt tràn đầy vẻ kích động.

Đặc biệt là Ninh Quốc Cường, ông kích động đến mức tay chân đều run rẩy: “Ninh Quốc Cường tôi có cháu sao? Ha ha, Ninh Quốc Cường tôi thực sự có cháu rồi!”

“Hàn gia chúng ta cũng có rồi!” Hàn Vĩ Quốc kéo lấy tay vợ mình, hưng phấn nói.

Vương Thục Phân và Diệp Thiên nhìn nhau, khẽ mỉm cười. Mọi người đều vui vẻ là kết cục tốt nhất, không nên khiến cho bọn họ thất vọng. Đương nhiên, đây cũng là vì tốt cho những đứa trẻ. Nếu không, Vương Thục Phân chắc chắn sẽ không đồng ý.

“Ha ha, cháu trai của chúng ta nhất định phải có một cái tên thật oai phong lẫm liệt, còn phải yêu thương nó hết mức. Về sau ai mà dám bắt nạt nó, tôi nhất định sẽ đập chết kẻ đó!”

“Để tôi nghĩ xem nào. Mình là người có văn hóa, phải nghĩ ra một cái tên thật hay, nghe như sấm bên tai vậy. À, Ninh Thiết Đản thì sao nào? Ha ha, xem tôi giỏi chưa này!”

Ninh Quốc Cường cười ha ha, Lý Xuân Ngọc ở cạnh thì cực kỳ tức giận: “Cái lão già này, dám đặt cho cháu mình cái tên như vậy. Tôi liều mạng với ông!”

Hàn Vĩ Quốc cũng cười ha ha, tròng mắt như muốn lòi ra: “Ha ha! Ông Ninh, ông như vậy thì có văn hóa cái gì. Tên như nào á? Tôi cho ông biết, nghe đây!”

“Tôi chuẩn bị đặt cho cháu gái tôi một cái tên, là Hàn Cửu Hoa. Ông xem thế nào? Chín đóa hoa tươi. Ha ha, rất có ngụ ý đấy. Của ông là gì cơ? Thiết Đản á? Ha ha!”

Hàn Vĩ Quốc cười ha hả, đột nhiên nhận ra vẻ mặt của vợ mình không đúng lắm, sau đó bà trầm mặt nói: “Cái lão già điên khùng này, ông cũng muốn tôi xử lý ông à?”

Cuối cùng, qua một cuộc thảo luận quyết liệt, còn phải được sự đồng ý của Diệp Lăng và mẹ mấy đứa trẻ, hai đứa trẻ mà Alice sinh ra lần lượt được đặt tên. Đứa con trai tên là Lâm Bình, đứa con gái tên Lâm An, ngụ ý là bình an.

Còn đứa con mà Hàn Thanh Tâm sinh ra thì tên là Hàn Lâm, cũng có họ Lâm ở trong tên. Đây là một từ đồng âm.

Trong khi đó, con của Ninh Ngọc San tên là Ninh Mộc Lang. Cái tên tràn đầy khí phách, oai phong lẫm liệt. Đây cũng là cái tên mà Diệp Lăng tâm đắc nhất.

Có điều, Diệp Lăng vẫn chưa quen cho lắm. Bốn đứa con của mình mỗi đứa một họ, hắn vẫn còn phải tập thích nghi từ từ.

Nghĩ đến đây, Diệp Lăng không khỏi cảm thán. Nhưng mà dù gì cũng đã quyết định như vậy rồi, nếu bây giờ còn đi nói với hai vị cha vợ rằng mình phản đối, chỉ sợ cái mạng này cũng chẳng còn.

Còn phải nói thêm, gen của Diệp Lăng quả thật hơn người. Chỉ trong vòng một tháng, mấy đứa trẻ đã biết bò, hơn nữa thân thể còn cứng rắn vô cùng, so với những đứa trẻ ba tháng bình thường còn khỏe mạnh hơn.

Ngày nào vợ chồng Ninh Quốc Cường và Hàn Vĩ Quốc cũng ở trang viên để chăm sóc cháu gái của mình, Vương Thục Phân và Diệp Thiên cũng mỗi người một đứa. Cả sáu người đều rất vui vẻ.

Diệp Lăng đang chuẩn bị tiệc đầy tháng cho bọn nhỏ. Lần này, hắn mời không ít người đến, tất cả những người nên đến đều được mời đến hết.

Từ Âu Dương Chấn Nam và ông cụ Vương Thiên Hào ở tận nước Mĩ xa xôi, đến cả Kim vương gia ở Tân Cương, làm cho Trần Hoa phải chuẩn bị sớm hơn hai nghìn bình Ngọa Long Tửu.

Buổi tiệc đầy tháng đã đến, toàn bộ trang viên vô cùng náo nhiệt. Tất cả bạn bè của Diệp Lăng và những người thân ở Diệp gia thôn cũng đều đến hết.

Hiện tại, Diệp Phong cũng đã đổi chiếc xe hai mươi vạn tệ của mình thành xe hạng sang giá hàng trăm vạn tệ, tên là Audi Q7. Với thân phận hiện giờ của hắn, không thể tiếp tục đi loại xe ấy nữa, nếu không người khác chắc chắn sẽ nói hắn giả tạo.

Người tham gia bữa tiệc đều vui vẻ không thôi, thậm chí hai ông cụ cũng sai thư ký Tào đích thân đến tặng quà.

Kim vương gia thậm chí còn mang vài món quốc bảo trong Tàng Bảo Khố của ông đến. Mỗi một người trong trang viên đều vô cùng vui mừng.

Diệp Lăng uống biết bao nhiêu là rượu. Sau đó ngủ một mạch đến tận khuya mới lên giường. Đương nhiên, trước đó hắn đã tiễn hết các vị khách trở về, dù thế nào cũng không để mất lễ nghi được.

Nửa đêm, Diệp Lăng lặng lẽ đi đến chỗ bọn trẻ, trông thấy bọn chúng đang ngủ say, hắn bất giác nở nụ cười ngọt ngào,

Hiện tại mỗi ngày, Diệp Lăng đều sẽ tỉnh lại vào nửa đêm để nhìn ngắm những đứa con của mình say giấc ngủ. Có lẽ là do hắn đã lên làm cha, có lẽ là do hắn quan tâm đến những đứa con của mình.

Sau khi nhìn ngắm mấy đứa con xong, Diệp Lăng đi đến bên ban công ngồi, đột nhiên một mình cười ha ha. Làm cha? Chậc chậc, cái cảm giác này từ kiếp trước đến kiếp này đều chưa từng trải nghiệm qua.

Sáng ngày hôm sau, Diệp Lăng vẫn ngồi ở đấy, chờ mấy đứa nhỏ tỉnh dậy. Chúng vừa bật khóc, hắn liền chạy đến, ôm lấy đứa con gái Lâm An cười ngây ngô.

Lâm An cảm nhận được cha đang ôm mình, thân thể không ngừng cựa quậy, bàn tay mụ mẫm sờ lên mặt Diệp Lăng khiến Diệp Lăng có chút ngứa ngáy. Mấy đứa nhỏ còn lại thì được bảo mẫu bế lên, nguyên một đám đều rất phấn khích.

Thời gian chậm rãi trôi, đã qua nửa năm, trong khoảng thời gian này, Diệp Lăng không đi đâu, cũng không làm gì, chỉ ở nhà chăm sóc mấy đứa con, chăm sóc cha mẹ và vợ mình.

Nửa năm qua là khoảng thời gian an nhàn nhất của hắn, đồng thời cũng là khoảng thời gian vui sướng nhất, hạnh phúc nhất. Bởi vì mỗi ngày, hắn đều được chăm sóc những đứa con của mình, nhìn bọn chúng từ từ trưởng thành.

Bốn đứa nhỏ bò lên trên bãi cỏ cạnh bể bơi, hi hi ha ha chơi đùa với nhau.

Đã sắp tới mùa thu, cho nên thời tiết có hơi lạnh, thế nhưng mấy đứa nhỏ lại rất thích nằm trên đồng cỏ chơi đùa.

Diệp Lăng nhìn bọn chúng, từ đáy lòng cảm thấy rất hạnh phúc. Mọi người thường hỏi, hạnh phúc là cái gì? Thật ra, hạnh phúc cũng chỉ đơn giản như vậy. Chăm sóc con cái, cùng với vợ và cha mẹ mình yên bình trải qua cuộc sống.

Bình Luận (0)
Comment