Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 669 - Chương 669: Ai Sống Ai Chết?

Chương 669: Ai sống ai chết?

Ánh nắng nhu hòa bao trùm lấy bốn đứa nhỏ đang đùa nghịch trên bãi cỏ xanh tươi.

Cả nhà Diệp Lăng từ già trẻ lớn bé đều tập trung ở nơi này trò chuyện. Tiểu Hắc đang bơi nhảy tung tăng trong bể bơi, đương nhiên, cho tới bây giờ, cha vợ của Diệp Lăng cũng chưa biết nó là thứ gì.

Dù sao nó cũng là một con Chân Long, nói ra chỉ sợ sẽ hù dọa các vị người cao tuổi. Lỡ đâu họ lại giống như Diệp Công thích rồng* thì sao?

(* : Diệp Công thích rồng: Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Chân Long biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Ví với trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy)

Hôm nay, vợ chồng Hàn Vĩ Quốc và Ninh Quốc Cường không đến, trong nhà cũng chỉ có cả nhà bọn họ, thậm chí đến cả các bảo mẫu cũng không thấy mặt.

Bốn đứa nhóc bi bô bò đến bên cạnh tiểu Bạch. Chúng cũng thật mạnh dạn, một đứa lôi kéo, một đứa túm lông, sau đó thi nhau kéo một cái.

Tiểu Bạch đau lắm, há to miệng nhưng lại không dám kêu lên, bởi vì nó sợ làm mấy đứa nhỏ sợ. Nhưng thật ra, mấy đứa nhỏ này lại chẳng sợ hãi chút nào.

“Lâm Bình, Lâm An, Mộc Lang, tiểu Lâm, mấy đứa làm gì vậy hả, định giết chú tiểu Bạch ư? Quay lại đây cho cha!”

Diệp Lăng thở dài. Bốn đứa nhóc này thật nghịch ngợm, cả một đám lăn lộn trên thân tiểu Bạch, đứa thì túm lông túm tóc, đứa thì kéo mũi kéo mắt.

Bốn đứa nhóc ngẩn người, lập tức phụng phịu, ngồi phịch dưới đất, nước mắt chảy ròng ròng. Diệp Lăng sững sờ. Má nó, mấy đứa này định diễn kịch hả?

Bốn đứa nhóc rất thông minh. Diệp Lăng hiểu rõ, quả thật còn hơn cả cha nó. Mỗi một đứa đều có tài năng thiên bẩm, kĩ thuật diễn xuất uyên thâm, mai này nhất định sẽ đoạt giải Oscar cho mà xem.

Nhìn bốn đứa nhỏ nhà mình ngồi khóc, Vương Thục Phân và Diệp Thiên vội chạy đến, mỗi người ôm một đứa. Phụ nữ trong nhà cũng vội vàng chạy đến.

“Diệp Lăng! Nếu con còn dám làm cháu trai, cháu gái của mẹ sợ nữa, mẹ nhất định sẽ cắt đứt chân con. Thằng nhóc này, sao lúc nào cũng nóng nảy như thế chứ?”

“Thằng ranh con kia, hôm nay lão tử phải liều mạng với mày. Ngoan, tiểu An, cháu xem ông nội cháu xử đẹp thằng ranh con kia nhá!”

“Chồng, bọn nhóc chỉ đùa giỡn với tiểu Bạch thôi mà. Tiểu Bạch còn chưa lên tiếng, anh lớn tiếng như vậy làm gì chứ. Anh có ý tứ gì hả?”

“Này, ta còn chưa nói lời nào đó, ai bảo ngươi xen vào chuyện của người khác. Ta thích để mấy đứa nhóc túm lông túm tóc ta đó, ngươi quản làm gì?”

Diệp Lăng lập tức sững sờ. Này này này, các người! Đặc biệt là tiểu Bạch, ngươi thật là đê tiện. Lão tử giúp ngươi hả giận mà ngươi dám nói như thế. Đáng lẽ ta nên để ngươi bị bọn chúng cạo trọc cho rồi, tên khốn khiếp này!

Kể từ khi có con, Diệp Lăng đã đổi xưng hô từ tiểu gia thành lão tử. Dù gì bây giờ hắn cũng làm cha rồi, không thể cứ không biết lớn nhỏ như vậy được. Lão tử rõ ràng nghe khí phách hơn nhiều.

Đúng lúc này, Mạc Tinh và Lý Khả đến, nhìn thấy bốn đứa trẻ nước mắt rơi lã chã, lập tức đau lòng khôn xiết.

“Ai da, bảo bối của bác. Ai dám bắt nạt cháu, bác sẽ đi giết hắn ngay lập tức. Thật là to gan, dám chọc cho cháu trai, cháu gái của bác tức giận đến nông nỗi này!”

Diệp Lăng thở dài, chỉ Lý Khả: “Này Lý Khả, chị quản lý người đàn ông của chị thế nào vậy? Đã kết hôn rồi mà tính cách vẫn còn như thế!”

Nửa năm qua xảy ra rất nhiều chuyện, Mạc Tinh và Diệp Vô Đạo đều đã kết hôn. Còn quan hệ của Thần Phong và Băng Băng vẫn đang tiến triển rất tốt, cũng chuẩn bị kết hôn.

“Chị cũng chẳng còn cách nào khác, anh ấy vẫn là tính cách như thế, em cũng đâu phải không biết. Nhưng Diệp Lăng này, sao em lại làm ầm lên với bọn nhỏ vậy? Nhìn bọn chúng đi, khóc luôn rồi đây này.”

Lý Khả vậy mà lại lắc đầu nói. Diệp Lăng lập tức cáu giận, mắt trợn trừng. Mấy đứa nhỏ nhìn thấy cha mình tức giận, cười hì hì.

Trông thấy mấy đứa nhỏ chế giễu mình, Diệp Lăng càng thêm tức tối, nghiến răng ken két. Mấy đứa ranh con này, dám cười cha nó, địa vị trong nhà này của mình từ lúc nào lại không được coi trọng như vậy?

Diệp Lăng và Mạc Tinh đi sang một chỗ khác, ngồi lên trên ghế, châm một điếu thuốc. Mạc Tinh vỗ vai Diệp Lăng: “Anh bảo này Diệp Lăng, cậu đưa tên Diệp Phi kia đến tận phương Tây, không sợ hắn xảy ra chuyện gì à?”

Diệp Phi hiện tại không ở Hoa Hạ, mà bị Diệp Lăng đưa đến phương Tây. Hơn nữa còn đang “du lịch” ở Nam Phi, nơi mà liên tục xảy ra những cuộc chiến tranh khốc liệt, cũng chính là nhằm mục đích tu luyện.

Diệp Lăng nhún vai: “Không sao đâu, có Hồng Trần đi theo rồi. Nếu không nhờ nửa năm qua, hắn cũng không thể đột qua được Kim Đan trung kỳ. Tất cả là vì muốn tốt cho hắn mà thôi.”

“Hơn nữa, Hồng Trần đi cùng cũng thuận tiện rèn luyện cho hắn Hồng Trần Kiếp. Nghe nói hiện tại hắn đã đột phá đến Độ Kiếp trung kỳ, có gì không ổn đâu?”

Mạc Tinh gật đầu: “Nửa năm qua, các huynh đệ tu luyện thật nhanh chóng, đến cả Vô Đạo và Thần Phong cũng đã đột phá đến Kim Đan đỉnh phong. Thật sự không tin nổi.”

Diệp Lăng lắc đầu: “Như vậy cũng không phải chuyện tốt. Tôi luôn có một cảm giác, nguy cơ sắp sửa ập đến.”

Nguy cơ?

Diệp Lăng đường đường là một cường giả Thần Anh trung kỳ. Cường giả vô địch như thế mà vẫn còn cảm thấy nguy hiểm sao? Đương nhiên là có!

Hai thế lực đáng sợ là Huyền Thiên Cung và Chúng Thần Điện, bất cứ chỗ nào cũng rất nguy hiểm. Người mạnh nhất của họ ít nhất cũng là Thần Anh hậu kỳ, thậm chí còn có cả Thần Anh đỉnh phong.

“Vậy cậu định làm gì bây giờ? Có cách gì chưa vậy?”

Mạc Tinh cũng thận trọng hơn. Thời gian nửa năm ngắn ngủi, nhưng bọn họ lại thay đổi rất nhiều, đã không lòng nhiệt tình như trước kia nữa, mà ngược lại, chính là sự vững vàng, chín chắn.

Diệp Lăng lắc đầu: “Binh đến tướng đỡ, nước tới đất ngăn.”

Đột nhiên, đôi mắt Diệp Lăng sáng lên, nhìn chằm chằm Mạc Tinh một lúc, sau đó thân thể từ từ biến mất. Mạc Tinh sớm đã quen thuộc với cách làm việc thần bí của tên này, cho nên cũng không mấy kinh ngạc.

Trên không trung, một bóng người lơ lửng, khẽ mỉm cười. Trông thấy Diệp Lăng xuất hiện, người đó tiến lên, ôm lấy Diệp Lăng, vỗ vỗ sau lưng hắn.

“Cám ơn ngươi, người bạn tốt của ta. Ta không nghĩ, chúng ta lại có thể gặp lại nhau. Thật sự là buồn cười.”

“Ai có thể nghĩ được cơ chứ. Lúc trước chúng ta là hai người mạnh nhất ở cảnh giới Tiên Đế, vậy mà cuối cùng lại lưu lạc vào kiếp chuyển thế. Thật sự là rất buồn cười.”

Người nói không phải ai khác, chính là Thiên Đế. Thiên Đế đã thành công thức tỉnh ký ức của Đông Hoàng Thái Nhất.

Sau khi thức tỉnh thành công, suốt nửa năm qua, hắn đã nhận lại hết tất cả những ký ức và các tin tức khác, vội vã đi tìm Diệp Lăng.

“Chà chà, Thần Anh hậu kỳ, xem ra ta vẫn đi trước ngươi một bước. Cửu Kiếp, ngươi hãy cẩn thận, cung chủ Huyền Thiên Cung đã xuất quan rồi!”

Thiên Đế bình tĩnh nói. Diệp Lăng nhẹ gật đầu: “Đừng gọi ta là Cửu Kiếp, bây giờ tên ta là Diệp Lăng.”

“Xuất quan thì xuất quan. Chẳng sao cả. Nếu hắn muốn đến thì cũng không biết ai sống ai chết đâu. Cuối cùng ai mới là người chỉ điểm giang sơn đây!”

Diệp Lăng tỏa ra khí phách ngút trời, hắn đã từng thấy rất nhiều kẻ mạnh, cũng đã trải qua biết bao chuyện sinh tử. Chỉ là cung chủ của Huyền Thiên Cung, thực sự cũng không đáng để hắn ngạc nhiên.

Thiên Đế gật đầu: “Nếu đã như vậy, ta cũng không nói nhiều nữa. Ta sẽ trở lại Tam Thập Lục Động Thiên. Khi nào có tin tức cung chủ Huyền Thiên Cung động thủ, ta sẽ tận lực giúp ngươi giết hết bọn chúng. Nếu hắn tự mình động thủ, ta cũng sẽ đến trong thời gian ngắn nhất.”

Bình Luận (0)
Comment