Thiên Đế, người chuyển thế của Đông Hoàng Thái Nhất đã từng là một cường giả đáng sợ được mệnh danh là Tiên Đế. Bây giờ dù hắn chỉ là Thần Anh hậu kỳ, nhưng cũng có được năng lực khiêu chiến Thần Anh đỉnh phong.
Đương nhiên, hắn không hề sợ hãi. Đặc biệt là khi Diệp Lăng đánh thức trí nhớ của hắn, điều đó càng khiến thực lực của hắn trở nên kinh khủng vô biên.
Diệp Lăng gật đầu: “Ngươi có biết Chúng Thần Điện không? Bọn chúng cũng là kẻ địch của ta.”
“Mẹ nó, nhà ngươi gây ra nhiều tai họa vậy. Mà cái đám Chúng Thần Điện bỏ đi kia là cái gì? Trên người có nhiều rận như vậy mà còn không sợ cắn, cứ đến đấy xử lí chúng là được.”
“Ngươi cũng thật may mắn. Bắt được một con thánh thú ngu ngốc thì nó lại chính là Chân Long. Chậc chậc, ta thấy, nếu lần này chúng ta lại đột phá lên Tiên Đế, thì Tiên Đế mạnh nhất có lẽ chính là ngươi.”
Thiên Đế cười ha ha, sau đó, thân thể hắn nhanh chóng phát sáng, từ từ tiêu tán giữa thiên địa.
Diệp Lăng nhìn Thiên Đế rời đi, lắc lắc đầu. Tên nhóc này vẫn giữ cái thói xấu kia, biết vậy lúc trước không giúp hắn thức tỉnh ký ức.
Tin tức cung chủ Huyền Thiên Cung xuất quan chưa bao giờ là một điều khiến người ta cảm thấy vui mừng, thậm chí Diệp Lăng còn phải căn nhắc đề phòng. Bởi vì dù gì đây cũng là một cường giả diệt thế, tuyệt đối không nên khinh thường.
Nghĩ tới đây, Diệp Lăng chuẩn bị quay lại trang viên. Thế nhưng, khi vừa mới xuống nơi, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên. Diệp Lăng tiếp điện thoại, sắc mặt từ từ trở nên âm trầm.
Người gọi đến là Tào Hồng. Hắn nói với Diệp Lăng về tin tức của Vương lão gia tử, Vương Thiên Hào, chủ nhân tiền nhiệm của Long Môn. Vào sáng ngày hôm nay, khi đang đi dạo trong trang viên, ông ấy đã bất ngờ bị người ta đánh lén, rồi giết chết.
Nghe xong, trái tim vốn bình lặng suốt nửa năm qua của Diệp Lăng bỗng nổi cơn thịnh nộ, điên cuồng đập mạnh, bừng bừng sát khí.
Ba tháng trước, hắn đã tiếp quản vị trí chủ nhân Long Môn từ tay Vương lão gia tử, ông ấy còn giúp đỡ hắn thay thế vị trí lão đại một cách thuận lợi.
Đương nhiên, việc này cũng phải dựa vào thực lực của Diệp Lăng để uy hiếp. Thế nhưng, lão gia tử đối xử với Diệp Lăng rất tốt, bây giờ ông ấy chết thảm, Diệp Lăng đương nhiên cảm thấy rất tức giận.
Diệp Lăng hít một hơi thật sâu, Mạc Tinh cảm thấy kỳ lạ, vội vàng vỗ vào bả vai Diệp Lăng: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”
“Vương lão gia tử chết rồi. Sáng hôm nay được người ta phát hiện chết trong vườn, là do có người giết chết.”
Giọng nói Diệp Lăng lạnh lùng. Người nghe có thể không cảm nhận được sự lo lắng, phẫn nộ nhưng chắc chắn có thể cảm nhận được khí tức khủng bố chuẩn bị bùng nổ, ngay cả Mạc Tinh cũng hơi rung động trong lòng.
Hắn đương nhiên biết Vương lão gia tử là ai, chính là một ông lão lúc nào cũng cười tít mắt, có cảm tình rất tốt với Mạc Tinh và mọi người. Đặc biệt vào ba tháng trước, ông ấy còn tự thân đến đây một chuyến, hơn nửa tháng sau mới rời đi.
Diệp Lăng lập tức gọi điện cho Tào Hồng, chuẩn bị một chiếc phi cơ để bay đến nước Mỹ. Nhân tiện cũng gọi điện cho Ngạo Hồng Trần và Diệp Phi, ngay lập tức đi tới Mỹ.
Vương Thục Phân và các người vợ khác đều biết Diệp Lăng có chuyện, không tiện hỏi nhiều mà chỉ nhắc hắn cẩn thận một chút. Ở trong nhà suốt nửa năm, cuối cùng Diệp Lăng cũng phải rời khỏi!
Vương giả giận dữ, thây trôi ngàn vạn, Diệp Lăng giận dữ, chắc chắn hậu quả cũng không thua kém.
Đêm hôm ấy, ở Mỹ là năm giờ chiều, Diệp Lăng đáp máy bay xuống trụ sở chính của Long Môn, nằm trong một trang viên to lớn ở vùng ngoại ô.
Diệp Phi và Ngạo Hồng Trần đã đến từ sớm, Alice và Ruth nghe tin cũng vội chạy đến. Chủ nhân cũ của Long Môn đã chết, điều này khiến cho toàn bộ thế lực trong thế giới ngầm chấn động.
Chỉ trong vòng một ngày, toàn bộ trang viên Long Môn bị bao trùm bởi hai màu trắng đen, tràn đầy cảm giác thê lương.
Khoảnh khắc Diệp Lăng bước vào trang viên, trông thấy một đám vòng hoa được đặt ở hai bên. Vương Thiên Hào là người Hoa, nên sau khi chết, tang lễ cũng được tổ chức theo phong tục của người Hoa.
Tròng mắt Diệp Lăng đỏ bừng, nhớ đến nửa năm trước, ngày mà hắn và lão gia tử lần đầu tiên gặp nhau. Vừa mới gặp lần đầu, cả hai đã rất hợp ý nhau, cũng từ đấy mà hắn vô cùng tin tưởng ông.
Sắc mặt của Diệp Phi, Ngạo Hồng Trần và Mạc Tinh cũng tái mét, khắp người nồng nặc sát khí, rung động thiên địa, đi ngay phía sau Diệp Lăng.
Phía trên trang viên Long Môn là mây đen cuồn cuộn, tựa như ông trời cũng cảm thấy thương xót cho cái chết của Vương Thiên Hào. Bên ngoài trang viên Long Môn, các đệ tử Long Môn mặc âu phục màu đen, cầm hoa trắng đứng ở hai bên, cúi đầu đầy bi thương.
Ngay phía trước là một linh đường to lớn, bài vị của Vương lão gia tử ở ngay chính diện. Ảnh của Vương lão gia tử được dựng thẳng ở giữa, tựa như giọng nói, khuôn mặt tươi cười của ông đang ở ngay trước mắt Diệp Lăng.
Bịch bịch. Đúng lúc này, tất cả mọi người bên ngoài và bên trong trang viên Long Môn, dù là đệ tử bình thường đến trưởng lão cấp cao đều quỳ gối xuống.
Diệp Lăng cũng quỳ xuống, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt. Ba người ở sau Diệp Lăng cũng quỳ xuống.
“Lão gia tử!”
Diệp Lăng đột nhiên hét lên một tiếng thật dài, tròng mắt đỏ au. Nghe như tiếng than khóc của chim đỗ quyên, tiếng rít gào của vượn, thê thảm vô cùng.
Diệp Lăng không thể ngừng được nỗi bi thương, quỳ trên mặt đất, vừa quỳ vừa tiến về phía trước. Tốc độ của hắn cực nhanh, mỗi một lần đi lên đều thống khổ gào thét.
“Long chủ! Chúng ta sẽ thay Long chủ báo thù!”
Đột nhiên, toàn bộ bên ngoài, bên trong trang viên vang lên tiếng hét to, thảm thiết vô cùng nhưng kèm theo đó là sát ý đáng sợ, cuồn cuồn sinh sôi.
Diệp Lăng đã đi tới linh đường, đến trước ảnh chụp của ông Vương. Hắn dập đầu một cái, những người phía sau cũng khấu đấu, tiếng độp độp vang lên.
“Lão gia tử! Nếu tôi không tự tay đâm chết kẻ địch để báo thù cho ông, Diệp Lăng tôi thề không làm người, bị người người căm phẫn!”
Diệp Lăng đột nhiên hét to, đứng dậy, cầm ba nén hương. Tế bái lão gia tử xong, hắn liền mặc tang phục, cầm hoa trắng, tròng mắt đỏ au.
Vương lão là một kiêu hùng, cho dù là những nhân vật nắm giữ quyền sinh tử trong thế giới ngầm cũng khẳng định như vậy, không ai có thể phủ nhận được sự vĩ đại của ông.
Diệp Lăng đi vào trong linh đường, nhìn lão gia tử nằm trong chiếc quan tài thủy tinh, xung quanh đầy những đóa hoa trắng, trông có vẻ rất an nhàn.
Thế nhưng, chỉ có Diệp Lăng biết, khi bị một tiễn kia xuyên tim, ông ấy đã phải chết một cách vô cùng đau đớn.
Diệp Lăng nắm tay thành nắm đấm, bóp chặt đến mức tay kêu lên răng rắc, lòng hắn đau đến cực điểm. Đây là lần đầu tiên hắn nếm trải cảm giác một trưởng bối, đồng thời cũng là một người bạn của mình ra đi.
Tào Hồng nghiêm mặt đi đến bên cạnh Diệp Lăng: “Long chủ, đã tra ra được rồi.”
“Là ai?”
Diệp Lăng quát lên một cách dữ tợn. Tào Hồng hít một hơi thật sâu: “Theo tin tức từ đảo Sicily thì chính là do lão thủ lĩnh coi trời bằng vung của gia tộc Rothschild ra tay!”
Gia tộc Rothschild!
Diệp Lăng lắc đầu. Không thể nào, Teressa biết hắn và Vương lão gia tử có quan hệ, nhất định sẽ không ra tay. Như vậy, khả năng duy nhất chính là đảo Sicily truyền bá tin tức từ kia!
Một tiếng sau, Teressa và Ruth đã đến. Sau khi tế bái lão gia tử xong, Teressa đi đến bên cạnh Diệp Lăng, sắc mặt nghiêm trọng.
“Ông xã, những tin đồn bên ngoài chắc chắn không phải sự thật. Ông nội em hiện tại đã lui về nghỉ ngơi, toàn bộ gia tộc Rothschild là do em nắm giữ. Em chắc chắn không hạ mệnh lệnh như vậy!”
Trong lịch sử của gia tộc Rothschild, chỉ có duy nhất một vị nữ vương. Mà người được xưng là nữ vương của Rothschild hiện tại, Teressa đang nghiêm túc nói.