Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 672 - Chương 672: Đại Trận Sát Khí.

Chương 672: Đại trận sát khí.

Sau khi Ngạo Hồng Trần xuất thủ, hai đại chiến tướng kia điên cuồng tấn công về phía Diệp Phi và Mạc Tinh.

Diệp Phi nhe răng cười, thân thể vút lên, chạy như một con thỏ, khiến cho chiến tướng đối diện không thể phong tỏa được thân thể hắn. Ngay sau đó, chiến tướng kia vội lùi lại, hai tay che cổ, máu tươi phun như mưa.

Mạc Tinh vốn dĩ không hề có chút linh lực nào nhưng hắn cũng là cường giả Độ Kiếp đỉnh phong. Chỉ dựa vào thể phách thì cường giả Kim Đan Kỳ cũng không phải đối thủ của hắn.

Ầm ầm. Mạc Tinh xuất ra một quyền, đối đầu với nắm đấm của kẻ đang tấn công hắn.

Răng rắc, răng rắc. Tiếng xương gãy lanh lảnh vang lên. Nắm đấm của kẻ đối diện kia hoàn toàn bị vỡ nát. Mạc Tinh lạnh nhạt cười một tiếng, hai tay đặt lên cổ hắn, vặn một cái.

Tam đại chiến tướng đều chết hết. Hiện tại, trong tòa thành đảo Sicily, ngoài những xác chết nằm rải rác dưới đất, còn có một vị giáo phụ truyền kỳ.

Sau khi tam đại chiến tướng chết trận, Diệp Lăng đã xuất hiện. Đôi mắt hắn lạnh lẽo, máu tươi chảy ròng ròng dọc theo Nguyên Thủy Kiếm Thai, nhỏ giọt xuống đất.

Trên đảo Sicily có mười cường giả ẩn náu, toàn bộ đều là cường giả Kim Đan sơ kỳ. Nhưng kết cục, đều bị Diệp Lăng diệt sạch.

Khắp tòa thành bao trùm bởi mùi máu tanh ngất trời. Nhưng cánh cửa cũ kỹ của nó vẫn được đóng chặt, Diệp Lăng đi đến phía trước, mở cánh cửa đó ra.

Két. Ánh sáng mặt trời chiếu vào bên trong tòa thành, một ông lão ở độ tuổi xế chiều, tay chống gậy đang ngồi trên ghế. Trên mặt toàn là nếp nhăn, nhưng vẫn tỏa ra khí thế bất phàm.

Đây chính là người vĩ đại nhất trong lòng tất cả những người ở đảo Sicily, đồng thời cũng là vị giáo phụ đáng sợ nhất trong lịch sử, Pete.

“Ta đã đánh giá thấp Long Môn, cũng như Vương Thiên Hào. Không ngờ, hắn có thể kiếm được một vị chủ nhân mới ưu tú như vậy cho Long Môn. Ta thật khâm phục hắn.”

“Ta bội phục hắn, cũng e sợ hắn, bởi vì năng lực của hắn mạnh hơn ta. Ít nhất, hắn cũng tìm được một người thật xứng tầm để nối nghiệp, mà ta thì không.”

“Mọi đế quốc trên thế giới này đều sẽ rơi vào thời kỳ suy tàn. Giống như mặt trời mọc ở phương Đông, nhưng cuối cùng cũng lặn về phương Tây. Mà ta, Pete, ngày hôm nay, có lẽ cũng đến lúc phải lặn rồi.”

“Tới đi, tiểu bối, cầm kiếm của ngươi đâm xuyên qua ngực ta, báo thù cho Vương Thiên Hào đi.”

Sắc mặt Diệp Lăng không chút thay đổi, đi đến bên cạnh Pete. Nhìn ông lão đã không còn sức đánh trả, hắn cũng không có nổi một chút thương hại. Bởi vì với hắn, người đáng thương tất có chỗ đáng hận.

“Ngươi phải chết, để gửi lời xin lỗi đến Vương lão. Cho nên hôm nay, đảo Sicily truyền kỳ sẽ diệt vong!”

Vù! Ánh sáng lóe lên từ thanh kiếm, cái đầu của Pete trực tiếp rơi xuống đất. Bịch bịch, nó lăn đến dưới chân Diệp Lăng, Diệp Lăng lạnh nhạt, cầm cái đầu lên, đi ra ngoài.

Bên ngoài tòa thành, từ một trăm linh tám Long vệ, giờ chỉ còn lại chưa đến tám mươi người. Tào Hồng cũng phải chịu bốn phát súng, thương thế không nhẹ.

Toàn thân Mạc Tinh, Diệp Phi và Ngạo Hồng Trần đều là máu, mùi máu nồng nặc ngút trời.

Diệp Lăng bước vào tòa thành, ánh mắt liếc qua đám người, giơ cái đầu lâu đã nhắm mắt kia lên. Người đã từng hô phong hoán vũ suốt bao năm, giờ đây đã bại trận dưới kiếm của Diệp Lăng.

“Báo thù! Báo thù!”

Toàn bộ Long vệ vô cùng kích động. Diệp Lăng quỳ xuống, tất cả bọn họ cũng quỳ theo.

“Vương lão! Tôi đã báo thù cho ông rồi. Nếu ông trên trời có linh, hãy yên tâm nghỉ ngơi đi!”

Diệp Lăng điên cuồng hét lớn. Xoẹt xoẹt, một tia sét nhanh chóng lướt qua, tựa như Vương Thiên Hào đã đáp xuống bên cạnh Diệp Lăng. Trên bầu trời, những hạt mưa lớn như hạt đậu rơi độp độp xuống đất.

Ba ngày, sau khi Diệp Lăng sắp xếp ổn thỏa hết những chuyện ở Long Môn thì đã trở về. Khi về đến thành phố Đông Hải, hắn rất cẩn trọng, đề phòng Chúng Thần Điện và Huyền Thiên Cung đánh lén.

Về đến nhà, Diệp Lăng buồn bã suốt ba ngày. Hắn vẫn canh cánh trong lòng về cái chết của Vương lão, đồng thời tự trách bản thân đã không bảo vệ được ông ấy.

Đến ngày thứ tư, Diệp Lăng ổn định lại tâm trạng, đi cùng Mạc Tư Thanh đến chính phủ gặp Mạc Tử Đạo.

Hai người lái xe, đi đến trước tòa lầu chính phủ. Diệp Lăng đột nhiên nhíu mày, Mạc Tư Thanh lập tức phát hiện sự thay đổi nhỏ đó.

“Chồng sao vậy? Có chuyện gì à?”

Mạc Tư Thanh lo sợ trong lòng, tự hỏi đã xảy ra chuyện gì. Diệp Lăng lắc đầu: “Không phải chuyện gì lớn, nhưng hiện tại có người muốn nhằm vào bác trai.”

Mạc Tư Thanh ngẩn người. Nhằm vào Mạc Tử Đạo? Ai dám to gan như vậy chứ? Ông Mạc còn khỏe mạnh thế, lại còn là người đứng đầu đời thứ hai của Mạc gia. Hắn muốn tự sát sao?

“Đây là một đại trận sát khí. Em không phát hiện ra sao, con đường lớn trước cửa đều được làm bằng kính, hơn nữa, nó lại trùng hợp chiếu thẳng vào văn phòng của bác trai.”

“Cửa chính vốn là nơi rất dễ để tích tụ sát khí. Lần này, thủy tinh ngưng tụ sát khí vào cùng một chỗ, sau đó phản xạ hết về chỗ bác trai.”

“Có người đã cố ý bày ra cái này. Mặc dù anh có thể nhìn ra được, nhưng việc này chỉ có thể dùng bạo lực để giải quyết. Hiện tại, anh sẽ hỏi Thiên Hạo xem, cái này là do ai bố trí.”

“Hả? Chơi trận pháp chắc chắn phải hỏi Thiên Hạo. Về khoản này, cậu ta đã đạt đến trình độ thượng thừa rồi.”

Diệp Lăng khinh thường lắc đầu. Tên Lý Thiên Hạo này bây giờ cũng khá đáng gờm, không biết hắn tìm được ở đâu ra mấy quyển sách hiếm có trong sư môn, hơn nữa còn được Lý Thuần Phong giữ lại.

Lần này còn ghê gớm hơn, nhận được cả bảo bối mà ông tổ để lại. Tên nhóc này hưng phấn không thôi, ngày nào cũng nghiền ngẫm nghiên cứu.

Đừng nhìn thấy tu vi của hắn không tăng mà khinh thường, bây giờ dù là Kỳ Môn Độn Pháp hay Phong Thủy Huyền Học hắn đều đã tinh thông, thậm chí còn có thể đạt tới cấp bậc cao thủ. Ở khắp Hoa Hạ này cũng hiếm có ai có thể đấu lại được hắn.

Mạc Tử Thanh gật đầu. Vậy trước tiên phải đi tìm Mạc Tử Đạo, sau đó hỏi ra ai là người thay thủy tinh, cuối cùng tìm ra hung thủ.

“Chẳng cần biết là ai, chỉ cần đụng đến người của Mạc gia thì đều phải trừng trị. Chồng à, anh nhất định phải giúp em giết hắn.”’

Mạc Tư Thanh oán giận nói. Diệp Lăng lập tức ngẩn người, hắn còn tưởng vợ hắn sẽ nói ra những lời độc ác hơn chứ.

Thôi được rồi, đã là đàn ông thì phải giúp đỡ phụ nữ. Đây cũng là việc nằm trong hạng mục phục vụ của mình.

Trong văn phòng, Mạc Tử Đạo vừa mới tổ chức một cuộc hội nghị, mông vừa đặt xuống ghế thì Mạc Tư Thanh và Diệp Lăng đã đẩy cửa đi vào.

“Bác, đã lâu không gặp. Cháu nhớ bác lắm!”

Mạc Tư Thanh chạy về phía Mạc Tử Đạo, ôm lấy cánh tay ông cười nói. Mạc Tư Thanh và Mạc Tử Đạo có quan hệ rất tốt, giống như cha và con gái vậy.

“Tư Thanh, đến đây sao không nói cho bác một tiếng? Hôm nay đừng đi đâu hết, chúng ta ra ngoài ăn một bữa. Chị dâu của cháu mang thai, bác chuẩn bị gọi cháu và Diệp Lăng đến chúc mừng đây.”

Mạc Tử Đạo lập tức cười nói. Diệp Lăng ngẩn người. Ha, tên này, Lý Khả mang thai mà không nói cho hắn biết. Định giữ bí mật à?

Bình Luận (0)
Comment