Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 673 - Chương 673: Có Thêm Mấy Đứa Con.

Chương 673: Có thêm mấy đứa con.

Kết hôn cũng đã nửa năm, theo lý mà nói thì đã đến lúc phải sinh con. Cho nên ngày nào Mạc lão cũng làm ầm lên đòi có cháu, khiến cho điện thoại của Diệp Lăng và Mạc Tinh như muốn phát nổ.

Nếu không phải thân phận không cho phép thì ông lão có lẽ đã sớm bay đến Đông Hải, tự mình ra lệnh cho hai tiểu bối sinh con rồi.

Ông ấy đã trải qua biết bao chuyện sinh tử thì trên đời này còn việc gì khiến ông ấy phải e ngại nữa. Ông ấy chẳng quan tâm đến ánh nhìn của thế tục, hiện tại, điều mà ông ấy cần nhất là có một đứa cháu trai hoặc là một đứa cháu ngoại.

“Ha ha, bác trai, ngày hôm nay phải gọi là niềm vui nhân đôi rồi. Tư Thanh cũng đang mang thai đó.”

Diệp Lăng nở một nụ cười thần bí. Mạc Tử Đạo lập tức ngẩn người, vỗ đùi phành phạch, tràn đầy phấn khích: “Thật sao? Ha ha, xem ra lão gia tử không vui vẻ là không được rồi.”’

“Đương nhiên là phải vui vẻ rồi. Mấy ngày nữa, ông sẽ đi cùng với ba mẹ cháu đến đây, nói là không có ai ở Đế Đô cùng nên ông thấy không thoải mái, muốn đến Đông Hải một thời gian.”

Mạc Tư Thanh thè lưỡi nói. Mạc Tử Đạo ngẩn người: “Cái gì, cha sẽ đến sao? Ông ấy có suy nghĩ cẩn thận không vậy? Giờ này mà ông ấy đi đâu, người ở dưới nhất định sẽ bị dọa gần chết.”

Mạc Tử Đạo nói không sai. Ông Mạc hiện tại chính là vị lãnh tụ tối cao của nước Cộng Hòa. Mỗi một cử động của ông đều khiến cho người khác phải căng não suy nghĩ.

Nhưng mà cũng chẳng còn cách nào khác, tính tình ông ấy nóng nảy, lại rất bướng bỉnh, ông ấy đã quyết định chuyện gì thì dù là ai cũng không thể thay đổi được. “Một con lừa ngoan cố”, đó là câu nói mà vị lãnh tụ vĩ đại trước kia đã từng nhận xét về ông.

“Ồ, nhân tiện, cháu thấy các thanh chắn ở cửa ra vào bị đổi hết thành thủy tinh. Là ai thay vậy ạ?”

Diệp Lăng tỏ vẻ hiếu kì, Mạc Tư Thanh cũng dựng lỗ tai lên nghe. Kết quả Mạc Tử Đạo chỉ lắc đầu: “Không biết, mấy ngày trước bác đi đến Đế Đô dự một cuộc họp, lúc trở về đã thấy như vậy rồi.”

“Đến Đế Đô họp? Ha ha, bác trai, có phải bác được thăng chức rồi không?”

Diệp Lăng cười. Hiện tại, Mạc Tử Đạo chỉ còn cách vị trí người lãnh đạo quốc gia một bước nữa, nếu có thể tiến đến được bước này thì ông ấy nhất định sẽ đạt đến đỉnh cao của sự nghiệp.

Mạc Tử Đạo khẽ gật đầu: “Đừng nói lung tung nhé. Văn kiện còn chưa được đưa ra, bác cũng chưa nói với Mạc Tinh. Tên nhóc này không biết giữ mồm giữ miệng, nói ra sợ không hay.”

Thật ra, Mạc Tử Đạo cũng là một người khiêm tốn, lại đi theo con đường chính nghĩa. Nếu không, vào lúc mà thân thể ông Mạc vẫn còn tráng kiện như thế, nào ai dám động vào con cháu của Mạc gia chứ?

Vào lúc giữa trưa, Mạc Tử Đạo và mọi người lái xe đến Danh Vị Cư, trong khi đó Mạc Tinh dẫn Lý Khả đến trước và đặt một bàn ăn.

Khi ngồi vào bàn ăn, Diệp Lăng nói tin tốt lành của Mạc Tư Thanh cho Mạc Tinh nghe. Kết quả sau khi phát hiện cả hai người đều đang giữ bí mật với nhau thì đều nhìn nhau cười vui vẻ.

Kỳ thật, không chỉ có Mạc Tư Thanh mang thai, mà Lâm Vũ Tình và Lưu Xảo cũng mang thai, trong khi đó, Trầm Nguyệt Tâm cũng đã mang thai được năm tháng.

Nói cách khác, chỉ trong vòng một năm nữa, trong trang viên của Diệp gia sẽ lại có thêm mấy đứa tiểu quỷ.

Lúc mọi người dùng bữa xong, Diệp Lăng gọi Mạc Tinh ra một góc. Hai người nhìn nhau, đồng thanh nói.

“Giang Du đã xuất hiện!”

“Có người muốn hãm hại bác trai!”

Hai người ngẩn ra. Diệp Lăng khoát tay một cái. Việc Giang Du xuất hiện đối với hắn hiện tại đã chẳng còn gì đáng ngại, tìm một cơ hội diệt trừ là xong.

Nhưng ngược lại là Mạc Tinh, nghe thấy có người muốn hãm hại cha mình, ánh mắt hắn lập tức sắc lạnh, như một con thỏ tức giận, hắn cắn răng nghiến lợi nói: “Mẹ nó, là ai? Cậu nghe được chuyện gì rồi?”

“Em có nghe được cái khỉ gì đâu. Chỉ biết có người bày đại trận, ngưng tụ sát khí nhằm vào bác trai. Loại đại trận này ban đầu thì không sao, nhưng qua một thời gian thì sẽ gây ra chuyện lớn.”

Diệp Lăng nghiêm túc nói, sát khí bừng bừng. Việc này không chỉ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe bác trai, mà còn liên lụy đến số làm quan của cả gia tộc.

“Cái gì? Sao lại có chuyện như vậy? Không được! Anh phải lập tức gọi Thiên Hạo tới. Mẹ nó, nếu tiểu gia bắt được tên đó, nhất định sẽ giết chết hắn!”

Mạc Tinh nghiến răng ken két, Diệp Lăng kéo hắn lại: “Em đã gọi điện rồi, hiện tại anh đừng nóng vội. Anh chỉ cần làm một chuyện, đó là điều tra ra ai là người đổi thanh chắn trước cổng ra vào là có thể biết được hung thủ.”

Mạc Tinh liên tục gật đầu, rút một phát ra ba điếu thuốc, sau đó mới trở lại phòng. Nếu không, hắn sợ mình không giữ được bình tĩnh, sẽ bị cha nhìn ra sự tình.

Hai người quay lại phòng.

Ngồi thêm một lúc nữa, Mạc Tử Đạo có chuyện phải rời khỏi. Diệp Lăng để Lý Khả đưa Mạc Tư Thanh về, hắn ở lại với Mạc Tinh để giải quyết chuyện đại trận sát khí kia.

Nếu để nó tiếp tục kéo dài thì Mạc Tử Đạo sẽ ngày càng bị thiệt. Thứ đồ chơi sát khí này cũng không phải loại đơn giản.

Đương nhiên Diệp Lăng đã có cách xử lý nó, chỉ cần thôn phệ hết Cửu U Đế Công là xong. Có điều hắn không thể ngày nào cũng đứng ở trước cổng chính phủ như bảo vệ được.

“Mạc Tinh, bây giờ anh phái người đi điều tra giúp em, em sẽ gọi điện cho Thần Phong, nhờ cục Dị Năng nhúng tay vào chuyện này. Anh mang Thiên Hạo tới đây, em sẽ đến công ty một chút, nhân tiện cũng đợi bọn họ luôn.”

Công ty mà Diệp Lăng nói chính là tập đoàn Trọng Sinh do Hàn Sinh cầm đầu.

Hiện tại, tập đoàn Trọng Sinh đã đi vào làm việc được nửa năm. Vào thời điểm mới gây dựng, cũng đã gây nên chấn động một thời. Mạc Tử Đạo tự tay cắt băng, toàn bộ công tử ca cấp cao của thành phố Đông Hải đều đến để chúc mừng.

Chỉ trong một thời gian ngắn, tập đoàn Trọng Sinh đã nhảy lên đến vị trí đỉnh cao về tài chính của thành phố Đông Hải. Dưới sự quan tâm của truyền thông đại chúng, nó rất dễ dàng có thể đột phá một điểm mấu chốt.

Suốt nửa năm qua, Hàn Phi sử dụng tài năng thiên phú và đầu óc kinh doanh của hắn để biến một tập đoàn chỉ được đầu tư khoảng chục tỷ tăng lên gấp ba lần.

Hiện tại, giá trị của tập đoàn Trọng Sinh đã đạt tới con số ba mươi tỷ, nhưng Diệp Lăng vẫn không muốn công khai ra thị trường. Hắn muốn học theo gia tộc Rothschild, biến sản nghiệp của hắn trở thành bí mật với người ngoài, để không ai có thể biết được giá trị thực sự của nó.

Hắn không cần có ai bỏ vốn đầu tư, hắn chỉ cần lặng lẽ thu tiền. Dù là nhiều hay ít thì đó cũng là việc mà hắn đã định đoạt.

Bước vào tập đoàn Trọng Sinh, nhân viên đều làm việc rất chăm chỉ. Có nhân viên trông thấy Diệp Lăng đến, vội vàng đứng dậy chào hỏi. Dù vị sếp lớn này rất ít khi đến công ty nhưng bọn họ đều biết người này có thân phận khủng khiếp đến cỡ nào.

Trong phòng làm việc của chủ tịch, Hàn Sinh cúi đầu chăm chú xem văn kiện. Tiếng gõ cửa vang lên, hắn chỉ nói một câu mời vào, cũng chẳng buồn ngẩng đầu nhìn xem.

“Chà chà, chủ tịch của chúng ta thật chăm chỉ. Chẳng phải chỉ cần tìm một thư ký giúp việc là xong hết rồi sao?”

Hàn Sinh ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng, lắc đầu cười gượng: “Cậu thì tốt rồi, chỉ việc làm ông chủ đứng ở trên cao chỉ đạo. Tôi mà không chăm chỉ làm việc, khiến cho tập đoàn của cậu lụi bại, cậu sẽ tha cho tôi chắc?”

“Ha ha, không đến nỗi không thể tha thứ cho cậu đâu. Chỉ cần cậu chịu nuôi dưỡng hộ hậu bối nhà tôi là được rồi.”

Diệp Lăng cười ha ha, Hàn Sinh thì chỉ biết lắc đầu. Vị sếp này là điển hình cho kiểu người không bao giờ chịu nghiêm túc.

Bình Luận (0)
Comment