Kiếm quang giống như những ánh sao, xinh đẹp đến mức khiến gã cường giả đang phát điên kia trở nên yên lặng, gã ta ngơ ngác nhìn về phía thanh kiếm vừa đâm vào người mình.
Nhất Kiếm Phi Tiên, đây tuyệt đối là đại sát chiêu, thế nhưng nó cũng rất hao phí linh lực, một kiếm này gần như đã vắt kiệt linh lực trong hai viên Thần Anh của Diệp Lăng.
Ngay sau đó, những viên Thần Anh khô cạn kia bỗng nhiên điên cuồng chuyển động, sau đó cắn nuốt linh lực của đất trời, điên cuồng bổ sung.
Bá, thân ảnh của Diệp Lăng di chuyển đến, lướt qua gã cường giả đang đứng si mê ở bên cạnh, sau đó cầm kiếm lên, gã cường giả đang đứng ngẩn người kia đột nhiên mỉm cười, sau đó ầm ầm ngã xuống đất.
Chết rồi, gã ta đã thật sự chết rồi, một kiếm kia của Diệp Lăng, đã mượn một chưởng của kẻ địch ở phía sau, sau đó lấy tư thế sấm đánh, trực tiếp giết chết một sự tồn tại đáng sợ.
Phanh, thân thể của gã cường giả kia lập tức nổ tung sau khi gã ta ngã xuống, Thần Anh bay ra, ngay khi vừa định chạy trốn thì đã bị Diệp Lăng bắt lại, sau đó dùng Cửu U Đế Công để cắn nuốt.
Ừng ực, âm thanh như uống nước vang dội ở bên trong cơ thể Diệp Lăng, hai Thần Anh cũng đã khôi phục lại trạng thái no đủ, dĩ nhiên, chúng vẫn còn chưa hoàn mỹ lắm.
Choáng váng, kẻ vừa mới xuất thủ đánh lén Diệp Lăng lúc này đã hoàn toàn choáng váng, đồng đội đã chết, có thể nói đây là do gã gián tiếp tạo thành, thế nhưng mẹ nó cũng là do tên kia quá yếu ớt.
Ta đánh ngươi một chưởng thì ngươi liền chịu đựng đi, ngươi chạy cái rắm, mượn lực lượng giống như tên lửa của ta, ai có thể đuổi kịp ngươi chứ.
“Ngươi là tên khốn kiếp! Ngươi thế mà lại dám đánh trả, ngươi có biết ngươi đang phạm vào tội lớn hay không!”
Vị cường giả có chòm râu thấp giọng quát, Diệp Lăng lau đi máu tươi trên khóe miệng, lạnh giọng cười: “Thế nào, chẳng lẽ ta phải duỗi cổ ra chờ các ngươi đến giết?”
“Như vậy còn không bằng ta đánh một trận sảng khoái với các ngươi, ai sống ai chết đều do trời định!”
Bá, Diệp Lăng điểm mũi chân một cái, thân thể lao đi như một cơn gió lốc, đánh về phía vị cường giả có chòm râu kia, sắc mặt của vị cường giả kia đã trở nên tái nhợt, trong tay ông ta lặng lẽ xuất hiện hai cây búa lớn màu vàng, phía trên còn có hàn quang đang chuyển động.
Oanh, cường giả có chòm râu kia ra tay, hai cây búa lớn màu vàng điên cuồng đánh về phía Nguyên Thủy Kiếm Thai của Diệp Lăng.
Ầm một tiếng, thân thể Diệp Lăng liên tục lùi về sau, Nguyên Thủy Kiếm Thai trong tay hắn đều đã bị dập cong, nhưng chỉ trong nháy mắt nó lại khôi phục lại hình dạng như cũ.
Còn về phần cường giả có chòm râu kia, ông ta vẫn còn đang đứng tại chỗ, trên gương mặt nở một nụ cười dữ tợn, nhưng ngay khi ông ta vừa cúi đầu xuống thì nụ cười cũng đột nhiên biến mất, bởi vì trên cây búa của ông ta thế mà lại xuất hiện những vết nứt đáng sợ!
“Hỗn đản! Ta làm thịt ngươi!”
Cường giả chòm râu phẫn nộ ngập trời, cây búa kia chính là vật chí bảo của ông ta, gần như có thể so sánh với Ngụy Tiên khí, thế nhưng hiện tại nó thế mà lại bị đánh vỡ nát!
Sao ông ta lại không nổi nóng được chứ, cho dù là ở Huyền Thiên Cung, thì vũ khí của ông ta cũng được xếp vào loại đỉnh cấp, trước đây đều là bách chiến bách thắng, thế nhưng hôm nay chiếc búa này không những không đập bể được vũ khí của người ta, mà ngược lại còn khiến cho chính mình bị vỡ nát.
Điều này khiến cho cường giả có râu kia rất tức giận, thân thể của ông ta vốn dĩ tương đối gầy yếu, tuy nhiên lại cầm theo hai cây búa lớn, tỉ lệ có chút bất đồng, thoạt nhìn có vẻ rất quỷ dị.
Lộc cộc, cường giả có râu nhúng người nhảy lên, sau đó một cánh tay điên cuồng đập xuống, cây búa lớn trong tay điên cuồng đánh về phía Diệp Lăng, giống như một chiếc xe lửa, mang theo lực công kích không cách nào đoán trước được.
Diệp Lăng chấn động, thực lực của người này thật đúng là đáng sợ, ngay cả hắn cũng cảm nhận được chút sợ hãi, thế nhưng hắn cũng không nhất định sẽ thua.
Thịch thịch, thân thể Diệp Lăng lùi về sau, lặng lẽ thu lại Nguyên Thủy Kiếm Thai trong tay, sau đó lấy ra Đả Thần Thạch, một cục gạch xanh đen lập tức xuất hiện ở trong tay của hắn.
“Cút ngay cho ta!”
Diệp Lăng chợt hét lớn, trên cục gạch đen thế mà lại chứa đầy ma lực màu đen, khiến cho lòng người sợ hãi.
Hô, cánh tay hắn vung mạnh xuống, cục gạch điên cuồng vỗ về phía cây búa lớn màu vàng kia, đừng thấy cục gạch nhỏ, thế nhưng nó lại phát ra tiếng xé gió rất lớn, trực tiếp đập lên cây búa lớn đang đánh về phía Diệp Lăng kia.
Ầm một tiếng, cây búa lớn rơi xuống đất tạo ra một cái hố to, càng khiến cho mọi người sợ hãi hơn, đó chính là bên trên cây búa lớn kia thế mà lại có một lỗ thủng.
Khói đen ào ào bốc lên từ lỗ thủng, xung quanh nó đều đã vỡ nát, giống như mạng nhện, cường giả có chòm râu ở phía đối diện kia đã hoàn toàn choáng váng, nhìn bảo vật của mình lúc này lại giống như một đống sắt vụn, trái tim của ông ta thật sự đang rỉ máu.
Diệp Lăng thở hổn hển, nhìn cường giả có chòm râu ỏ đối diện, dữ tợn cười: “Lão già kia, qua đây chịu chết đi!”
Cường giả có chòm râu nhíu mày, ông ta có địa vị gì chứ, cho dù là ở Huyền Thiên Cung thì cũng không có mấy người dám hô to gọi nhỏ với ông ta như vậy, bây giờ lại bị một hậu bối mắng, sao ông ta có thể không giận được chứ.
“Hỗn đản! Tiểu tử, Bổn Tọa nhất định sẽ nghiền nát xương của ngươi, sau đó luyện xương của ngươi thành dầu thắp, để cả đời của ngươi phải sám hối ở trước mặt Bổn Tọa!”
Cường giả có có chòm râu ném cây búa còn lại trong tay xuống, sau đó chậm rãi đi về phía Diệp Lăng, mặt sắc của ông ta có chút âm trầm, điều này khiến cho Diệp Lăng cảm thấy có chút sợ hãi.
Thật sự là sợ hãi, đó là sự sợ hãi trước nay chưa từng có, từ trước đến giờ Diệp Lăng chưa bao giờ biết cái gì là sợ hãi, cho dù là lúc trước khi bị tám vị cường giả vây đánh.
Nhưng bây giờ, hắn thật sự có chút sợ, loại sợ hãi này tràn ra từ dưới đáy lòng, đây là phản ứng sinh lý.
Hô, cường giả có chòm râu chậm rãi đi tới, cánh tay ông ta bỗng nhiên giơ lên, bầu trời thế mà lại trở nên âm u, sau đó xuất hiện vô số ngôi sao sáng chói.
Không, đó không phải là ngôi sao, mà đó là một vầng răng tròn rực rỡ, tản ra khí tứckinh khủng.
“Nguyệt Lạc Cửu Thiên, Diệt Chúng Sinh!”
Rống, cường giả có chòm râu vừa dứt lời, một luồng khí tức đáng sợ liền lập tức điên cuồng thiêu đốt ở bên trong thân thể ông ta, đó là khí tức đáng sợ thuộc về tu vi Thần Anh hậu kỳ, chúng đang cháy rực bên trong cơ thể ông ta.
Đúng là thiêu đốt, mà không phải là thi triển, nói cách khác, linh lực của ông ta đang lấy tốc độ chóng mặt mà biến mất, chúng trực tiếp bị hút khô.
Mà cái giá của nó, chính là Nguyệt Lạc Cửu Thiên đang ở giữa không trung kia, vầng trăng khuyết đầu tiên đột nhiên rơi xuống.
Từ giữa không trung rơi xuống một vầng trăng khuyết, tô điểm khiến cho con đường trở nên sáng chói, khiến cho người ta nhìn lên liền cảm giác được một vẻ đạp huyền ảo, tuy nhiên bên trong đó lại mang theo sát cơ.
Trán Diệp Lăng nhíu chặt lại, Nguyên Thủy Kiếm Thai lại lần nữa xuất hiện ở trong tay, hắn nhúng người nảy lên giống như một con đom đóm, nhưng lại không cách nào so sánh được với vầng trăng khuyết đáng sợ đang rơi xuống kia.
Giống như con thiêu thân đang lao đầu vào lửa, cú xông lên của Diệp Lăng khiến người ta liên tưởng đến câu này, đây là một cú đánh không thiết thực.
Lả tả, kiếm quang phát ra, một đóa kiếm hoa rực rỡ chậm rãi nở rộ, đại biểu cho ánh sáng chết chóc vô tận.
“Giết! Kiếm Diệt Thiên Địa!”
Ầm!
Trong nháy mắt hai người va vào nhau, vầng trăng khuyết kia đột nhiên mất đi ánh sáng, sau đó dần dần mờ đi.
Giữa không trung, thân thể Diệp Lăng lướt ngang qua vầng trăng khuyết, sau đó dừng ở giữa không trung, cắt vỡ vầng trăng khuyết.
“Nguyệt Lạc Cửu Thiên, diệt!”
Cường giả có chòm râu lại quát, ngay sau đó, đợt trăng khuyết thứ hai lập tức xuất hiên, sau đó điên cuồng lao về phía Diệp Lăng.
Con ngươi Diệp Lăng chấn động, đợt công kích thứ hai này thế mà lại mạnh hơn đợt công kích thứ nhất!