Diệp Lăng có thể cảm nhận được lực lượng ẩn chứa ở bên trong vầng trăng khuyết thứ hai này vượt xa vầng trăng khuyết đầu tiên!
Bá, cổ tay của Diệp Lăng chấn động, cầm lấy Nguyên Thủy Kiếm Thai đáng sợ điên cuồng chém một nhát, sau đó hắn thả người nhảy vọt lên.
Phốc phốc, vầng trăng khuyết to lớn trực tiếp bị cắt ngang, thân thể Diệp Lăng cứ như vậy lơ lửng ở giữa không trung, hắn cầm kiếm trong tay, giống như một Kiếm Thần, tán loạn chúng sinh!
Nhưng đúng vào lúc này, vầng trăng khuyết thứ ba cũng ầm ầm rơi xuống, trực tiếp đập lên lồng ngực của Diệp Lăng.
Phốc phốc, Diệp Lăng phun ra một ngụm máu tươi, vào lúc hắn đánh vỡ vầng trăng thứ hai thì vầng trăng khuyết thứ ba cũng đã ập xuống, hắn căn bản không thể ngăn cản được.
Ùng ùng, vầng trăng khuyết ở giữa không trung đập trúng Diệp Lăng, mang theo khí tức đáng sợ, dường như muốn thiêu đốt cả không gian!
Ầm ầm, Diệp Lăng trực tiếp bị đập ngã xuống đất, thậm chí hắn còn cảm nhận được một nhánh xương sườn của mình đã bị đánh gãy, giữa những kẽ răng đều tràn ngập máu tươi.
Nhưng đúng vào lúc này, trong mắt Diệp Lăng đột nhiên lóe ra vô số ánh sáng đáng sợ, giống như sao băng, chứa đầy sát cơ.
Bên trong không trung phát ra âm thanh chấn động, tổng cộng có sáu đạo ánh sáng đang điên cuồng đập về phía Diệp Lăng, sáu vầng trăng khuyết cùng nhau đập tới, thậm chí ngay cả không gian cũng đều bị đánh nứt.
“Không! Diệp Lăng, mẹ nó ngươi mau đứng lên!”
Ở cách đó không xa, Thiên Đế điên cuồng rít gào, ông ta nhìn thấy Diệp Lăng bị thương đang bị đập ở trên đất thì liền cất giọng gào to, sau đó dùng một chưởng bức lui cường giả đang quấn lấy ông ta, dự định giết xong sẽ đến cứu viện cho hắn, thế nhưng kẻ địch làm sao có thể để ông ta đạt được ý nguyện.
Ở một chỗ khác trên chiến trường, Tiểu Bạch cũng đang điên cuồng rống to, móng vuốt của nó đánh nát lồng ngực của một cường giả, tuy nhiên lại bị hai người dây dưa gắt gao, Tiểu Bạch điên rồi, hoàn toàn điên rồi.
Trong bộ lông màu bạch kim thế mà lại tràn ra khí tức màu xám lạnh, đó là khí tức hủy diệt, khí tức đáng sợ đại diện cho sự chết chóc.
Rống, Tiểu Bạch rít gào rống giận, một ấn kí chậm rãi xuất hiện ở giữa trán của nó, ấn kí càng lúc sáng, đó là truyền thừa của Hỗn Độn Thánh Thú, Tiểu Bạch phẫn nộ, điều này đã kích phát truyền thừa của chủng tộc của nó.
Ầm ầm, cũng ngay vào lúc này, từng vòng từng vòng trăng khuyết liên tiếp đập xuống, Diệp Lăng bị đập ngã xuống đất, hắn trợn to hai mắt, thân thể không ngừng chấn động.
Phốc phốc, lại phun ra thêm một ngụm máu tươi, hơi thở của Diệp Lăng đã có chút suy yếu, đạo thần thông này quá mạnh mẽ, cho nên Diệp Lăng căn bản không có năng lực ngăn lại.
Nhưng hắn không thể thất bại được, nếu như hắn thất bại, vậy thì Tiểu Bạch cũng sẽ chết, hơn nữa cũng sẽ khiến Thiên Đế mệt mỏi, hắn không thể bại!
Bây giờ, Diệp Lăng giống như bị một khẩu súng đã khai toàn bộ hỏa lực điên cuồng bắn phá, thân thể hắn không ngừng chấn động, đây là thử thách khó khăn nhất mà hắn gặp tính từ trước đến nay.
Khảo nghiệm này chính là khảo nghiệm giữa sự sống và cái chết, khi vòng trăng khuyết thứ năm ập xuống người Diệp Lăng thì nơi lồng ngực của Diệp Lăng đã trực tiếp nổ tung, máu thịt be bét.
Ý thức của Diệp Lăng đã có chút mơ hồ, lúc này hắn gần như đã cận kề với nguy hiểm, đúng, lực lượng trong cơ thể hắn vẫn còn rất đáng sợ, chín viên Thần Anh vẫn tràn đầy sức sống như cũ.
Thế nhưng hắn lại bị chèn ép gắt gao, khiến hắn căn bản không có năng lực phản kháng, hơn nữa còn không ngừng bị công kích.
“Ta không thể chết được, nếu như ta chết, vậy thì tất cả cũng sẽ xong đời, người nhà của ta, bạn của ta, Tiểu Bạch, Thiên Đế, những người phụ nữ của ta, còn có con của ta nữa!”
Đột nhiên, con ngươi Diệp Lăng trừng to, sau đó lóe ra một tia sáng rực rỡ, đúng vậy, hắn còn có con của hắn, hắn không thể chết được, hắn còn có bốn đứa con, ba đứa chưa chào đời!
Hắn làm sao có thể chết, nếu hắn chết thì bọn trẻ sẽ ra sao, cha mẹ của hắn, mẹ, hắn không thể chết được!
“Ta không thể chết được, cút ngay cho ta!”
Diệp Lăng nằm trên đất điên cuồng rống to, hai cánh tay của hắn bỗng nhiên chấn động, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, một luồng khí tức đáng sợ phảng phất như đến từ Cửu U Địa Ngục, trong nháy mắt tràn ngập ở bên trong cơ thể Diệp Lăng.
Cổ lực lượng này chứa đựng khí tức hủy diệt trước nay chưa từng có, Diệp Lăng điên rồi, hắn đã hoàn toàn điên rồi, hắn phải đứng lên, hắn muốn làm thịt kẻ có chòm râu ở trước mắt này, đây chính là mục tiêu duy nhất của hắn vào lúc này.
“Ta muốn giết ngươi, giết ngươi!”
Diệp Lăng điên cuồng rống to, bên trong thân thể của hắn thế mà lại đang điên cuồng oanh tạc, hắn chậm rãi đứng lên, phần ngực máu thịt lẫn lộn, thế nhưng đôi mắt của hắn lại sáng đến mức dọa người.
“Ngươi phải chết, ngươi phải chết, ngày hôm nay các ngươi đều không thể sống sót, toàn bộ đều phải chết, phải chết!”
Diệp Lăng rít gào, oanh, hắn đứng lên, lại thêm một vầng trăng khuyết đập lên người hắn, thế nhưng trong nháy mắt, đòn công kích kinh khủng kia lại bị khí tức đáng sợ quanh người hắn bao vây lại.
Sau một khắc, vầng trăng khuyết kia thế mà lại biến mất, cường giả có chòm râu sững sờ, đó là thứ quái vật gì vậy, chuyện gì đã xảy ra, ông ta biết rõ hơn ai hết về đòn công kích của mình.
Nguyệt Lạc Cửu Thiên này, gần như là công kích mạnh nhất của cả đời ông ta, nhưng vì sao nó lại đột nhiên biến mất, hơn nữa còn là sau khi đập trúng vào người Diệp Lăng rồi mới biến mất.
Không có ai biết, chỉ có mình Diệp Lăng biết, Cửu U Đế Công đáng sợ thế mà lại đang điên cuồng cắn nuốt lực lượng đáng sợ kia, sau đó tu bổ cho mình.
Ùng ùng, vòng trăng khuyết thứ tám hung hăng đập vào lồng ngực của Diệp Lăng, nó cũng bị thôn phệ như vòng trăng trước, sau đó biến mất vô ảnh vô tung, giống như bùn nhão rơi vào mặt biển, không nhấc lên nổi một tia sóng.
Vầng trăng khuyết thứ chín điên cuồng rơi xuống, ngay vào lúc nó rơi xuống, đất trời dường như cũng được chiếu sáng!
Vẻ mặt của cường giả có chòm râu kia trở nên dữ tợn, không, ông ta nhất định phải ra tay, tên hỗn đản này rất quỷ dị, nếu như thần thông của ông ta đã biến mất, vậy thì hãy để ông ta đến kết liễu mạng sống của Diệp Lăng.
“Sinh Tử Ấn, Nhất Ấn Định Sinh Tử!”
Rống, cường giả có chòm râu di chuyển, hai tay kết thành ấn, vô số lực lượng đáng sợ chậm rãi sinh ra ở trong tay của ông ta.
Vầng trăng khuyết thứ chín, không có gì bất ngờ khi nó vẫn đập trúng lồng ngực của Diệp Lăng, một kích cuối cùng này rất đáng sợ, nó trực tiếp khiến cả người Diệp Lăng chấn cả, thân thể của hắn không thể tiếp tục đứng bất động mà thôn phệ nữa, mà lập tức lùi về sau tám bước.
Phốc, một bước một ngụm máu, sắc mặt của Diệp Lăng tái nhợt, lúc này, hắn cảm nhận được một luồng khí tức đáng sợ đang bốc cháy bên trong cơ thể, chúng đang không ngừng ăn mòn lục phủ ngũ tạng của hắn.
Nhưng mà, ngay khi Diệp Lăng vừa đứng vững, trong lúc bất chợt, một bàn tay đã gắt gao vỗ lên lồng ngực của Diệp Lăng.
Diệp Lăng cúi đầu, nhìn ấn bàn tay ở trên lồng ngực, tí tách, máu tươi rơi xuống mặt đất.
Cường giả có chòm râu cười dữ tợn, một chưởng này, Diệp Lăng hẳn phải chết!
Bang bang, lồng ngực Diệp Lăng ầm ầm bạo tạc, Diệp Lăng không có lùi lại, mà thân thể của hắn trở nên chấn động, trong ánh mắt cũng dần dâng lên hung quang.
Cường giả có chòm râu ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Diệp Lăng thì lập tức giật mình, ông ta thế mà lại cảm nhận được một sự khủng bố vô hạn, giống như ông ta là một người bình thường, hơn nữa ông ta còn vừa đặt mình vào bên trong Thi Sơn Huyết Hải.
“Ngươi đi chết đi!”
Rống!
Diệp Lăng điên cuồng rống giận, bên trong thân thể hắn, một cỗ khí tức vô biên đã hoàn toàn bạo phát!