Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 686 - Chương 686: Ai Sẽ Giết Ai?

Chương 686: Ai sẽ giết ai?

Diệp Lăng gầm lên một tiếng, nhìn một chưởng của Cường giả có chòm râu trên ngực mình. Sắc mặt hắn dữ tợn, trên ngực máu me be bét khiến người ta nhìn mà run sợ.

Cường giả có chòm râu đã hoàn toàn không còn sức chiến đấu, linh lực của Nguyệt Lạc Cửu Thiên cũng tiêu hao hoàn toàn. Lúc này đây, linh lực duy nhất còn sót lại của hắn cũng đã bị tiêu hao hết.

Bàn tay Diệp Lăng đột nhiên túm lấy đầu Cường giả có chòm râu, sau đó, một cỗ lực lượng thôn phệ giống như một cơn gió mạnh, thổi ra sóng to gió lớn.

“Không! Không! Thả ta ra. Cứu ta!”

Cường giả có chòm râu đột nhiên cảm nhận được linh lực trong cơ thể điên cuồng biến mất, bàn tay Diệp Lăng tựa như một cái động không đáy.

Huyết nhục của cường giả có chòm râu, thậm chí là máu của hắn lúc này như đang sôi sùng sục.

“Không!”

Cường giả có chòm râu vô cùng hoảng sợ, lòng bàn tay vỗ vào ngực Diệp Lăng. Nhưng đáng tiếc, một chưởng này đã mềm nhũn, không còn mạnh mẽ như trước nữa.

Ngược lại ở phía bên kia, cường giả Chúng Thần Điện vừa khống chế Thiên Đế, vừa điên cuồng tấn công Diệp Lăng.

“Tên khốn khiếp! Đi chết đi!”

Nhìn thấy cường giả đang chiến đấu với mình, điên cuồng chạy đến tấn công Diệp Lăng, hắn không khỏi tức giận. Hắn vung tay lên, một mặt trời lớn chói lói xuất hiện trên bầu trời.

“Kim Nhật Bạo!”

Rầm. Mặt trời lớn nổ tung, một ngọn lửa đáng sợ hóa thành một con rồng lửa hung dữ lao về phía cường giả với cặp mắt lạnh lẽo ở phía đối diện.

Lúc này đây, toàn thân Cường giả có chòm râu đã mềm nhũn, thậm chí mặt mũi cũng xuất hiện những nếp nhăn già nua. Hắn kêu lên một tiếng, rồi ngã xuống đất, sức sống không còn bao nhiêu.

“Lôi Thần Chi Nộ, diệt ma!”

Ầm ầm, răng rắc. Một tia sấm sét nổ đùng bên người Diệp Lăng, Diệp Lăng lảo đảo lùi lại, khóe miệng tràn ra máu tươi, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cường giả Chúng Thần Điện trên không trung.

“Các ngươi đều phải chết, các ngươi đều phải chết!”

Rầm rầm rầm. Diệp Lăng gào lên, từ trong thân thể bộc phát ra luồng khí tức khiến thiên địa rung động. Luồng khí tức này giống như một ngọn núi lửa, hoàn toàn phun trào!

Bùm bùm. Diệp Lăng bước lên một bước, đôi mắt phát ra tia sáng lành lạnh chết chóc, vẻ mặt dữ tợn. Một tay hắn nắm Nguyên Thủy Kiếm Thai, một luồng kiếm quang như rồng quấn quanh thân thể Diệp Lăng.

Lúc này, khí tức của Diệp Lăng giống như cầu vồng, như ánh sáng, gần như không thể chống lại. Hắn giống như một chiến thần bất khả chiến bại bước ra từ biển máu, mặc dù trên người có thương thế nghiêm trọng, nhưng không có người nào dám xem thường.

Bùm. Diệp Lăng lại bước lên một bước nữa. Khí thế trong thể nội của Diệp Lăng nổ vang ầm ầm, giống như tàu lượn siêu tốc, hết đợt này đến đợt khác, khiến cho cường giả Chúng Thần Điện phải run sợ không thôi.

Sức mạnh lặng lẽ xuất hiện bên trong thân thể Diệp Lăng, lan tỏa khắp cơ thể. Đôi mắt Diệp Lăng lạnh lùng, dữ tợn cười một tiếng.

“Đột phá? Đây là đột phá sao?”

Cường giả đối diện đang lơ lửng trên không không kìm được vội lui về phía sau vài bước. Trong chốc lát, một cỗ sức mạnh đáng sợ ầm ầm bộc phát ra khỏi cơ thể Diệp Lăng.

Sức mạnh vô song, cảnh giới cũng đã đạt tới đỉnh cao, đây chính là tu vi Thần Anh hậu kỳ.

Chín đại thần anh tỏa ra thần quang sặc sỡ cổ xưa, đại diện cho tu vi tuyệt thế vô địch. Diệp Lăng đã đột phá trong chính quá trình tu luyện khắc nghiệt giữa sự sống và cái chết.

Thần Anh hậu kỳ chính là khoảng cách giữa tiên nhân và phàm nhân, chỉ khi nào đột phá đến Thần Anh hậu kỳ thì mới có thể tiếp tục đi về vạch đích, chạm đến ranh giới của bậc tiên nhân.

Linh lực Diệp Lăng lúc này giống như cầu vồng, cuồn cuộn không ngừng. Chín đại thần anh trong thể nội bỗng nhiên mở hai mắt ra, đôi mắt sáng chói rực rỡ, cứ như thần mang bảy màu.

Vù. Diệp Lăng bước lên một bước, khí tức đáng sợ trong cơ thể phóng thẳng lên tận trời. Một bước này chính là một bước thoát khỏi gông cùm, xiềng xích.

Dù đã đạt được tu vi Thần Anh hậu kỳ, thân thể Diệp Lăng vẫn đầm đìa máu me như cũ. Thế nhưng vào lúc này, hắn giống như một chiến thần, chấn động thiên hạ.

Sức mạnh hắn tăng nhanh, khí tức dài thăm thẳm, đôi mắt ngước lên thấy Thiên Đình, cúi xuống thấy Hoàng Tuyền. Khí tức trong người cứ thế ầm vang chuyển động.

“Chuẩn bị nhận lấy cái chết đi!”

Diệp Lăng lạnh lẽo hét lớn, thân thể ầm ầm bạo động. Nguyên Thủy Kiếm Thai chém về phía cường giả ở giữa không trung kia, một nhát kiếm mà như chấn động cả thiên địa.

Vù. Cường giả Chúng Thần Điện mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy một tia sáng mờ nhạt vụt qua, sau đó hoàn toàn ngừng thở.

Bịch. Đầu hắn rơi xuống đất, thần anh lao khỏi cơ thể chạy trốn. Kết quả bị Diệp Lăng túm lấy một cách thô bạo, trực tiếp luyện hóa thôn phệ, nhập vào trong cơ thể.

Chỉ cần một nhát chém đã có thể giết chết một người. Lúc này đây, trạng thái của Diệp Lăng đã đạt đến một giai đoạn kinh khủng. Nhưng cũng không có nghĩa là Diệp Lăng có thể chém chết một cường giả Thần Anh hậu kỳ bằng một nhát chém.

Chỉ có điều hiện tại, khí thế và trạng thái của Diệp Lăng đều đã đạt đến đỉnh cao. Vừa mới đột phá đã ẩn chứa một thứ gọi là Tinh Khí Thần, ba người hợp lại làm một.

Hơn nữa, tên đối đầu với Diệp Lăng kia nhất thời bị làm cho sợ hãi, cho nên không thể nghĩ ra được cách chống trả.

Lúc này đây, ở một bên khác, Thiên Đế đã hoàn toàn điên cuồng, tay cầm một vòng mặt trời chói lọi, điên cuồng vỗ mạnh, mỗi một lần đều chấn động thiên địa.

Chấn động lớn như vậy, một cường giả Thần Anh hậu kỳ cũng không thể ngăn cản được công kích của Thiên Đế. Cuối cùng, dưới sức oanh tạc của Thiên Đế, toàn thân đã bị tan thành mây khói.

“Gầm!”

Phía bên kia, tiểu Bạch cũng đã đột phá trong một trạng thái vô cùng điên cuồng. Sau khi đột phá, tiểu Bạch đã giết chết một cường giả. Hiện tại trên chiến trường lúc này, chỉ còn sót lại một cường giả Chúng Thần Điện.

Tam đại thần anh hậu kỳ, hơn nữa còn là những cường giả vô địch nhất đối đầu với một tên cường giả, thực sự khiến cho khung cảnh không khỏi tĩnh mịch.

“Không! Các ngươi không thể giết ta. Nếu không, Chúng Thần Điện và Huyền Thiên Cung sẽ không ngừng truy sát các ngươi!”

Cường giả kia liên tục rống lên. Hắn thật sự rất sợ. Chẳng ai ngờ rằng, chỉ một trận chiến đơn giản như vậy lại khiến cho cả ba tên này đột phá thành công.

Diệp Lăng hít một hơi thật sâu, tay cầm Nguyên Thủy Kiếm Thai nói: “Hãy chờ đấy, không chỉ là ngươi, ai đến đây ta đều giết hết. Nếu không có ai đến, ta sẽ đạp lên thi sơn, bạch cốt, tiêu diệt Chúng Thần Điện.”

Vù. Diệp Lăng chợt nhảy lên, kiếm trong tay đâm về phía cường giả đối diện. Thân thể cường giả kia chấn động, trực tiếp ngã xuống đất, một kiếm này đã chém đứt hoàn toàn sự sống của hắn.

Giờ đây, cả tám đại cường giả đều đã chết, chỉ còn lại hiện trường của một trận chiến ác liệt.

Một cơn gió lạnh thổi qua, vài bóng người xuất hiện ở đây. Ai nấy đều vô cùng tức giận, dường như ngọn lửa cuồng bạo nhất trong lòng họ đã được thổi bùng lên.

“Khốn khiếp! Khốn khiếp! Bọn chúng rời đây chưa được bao lâu đâu. Mau đuổi theo!”

Đúng lúc này, kẻ gây ra toàn bộ vụ việc đang ẩn náu trong một khu rừng rậm, nằm bên dưới một tán cây to lớn, nghỉ ngơi lấy sức.

“Diệp Lăng, ngươi đúng là một tên yêu nghiệt, trong thời khắc sinh tử vậy mà cũng đột phá được. Còn cả Tiểu Bạch nữa. Chậc chậc, đúng là không phải người một nhà, không tiến vào một cửa mà.”

Thiên Đế thở dài. Nếu Diệp Lăng không đột phá vào đúng thời khắc mấu chốt đó thì chỉ sợ hắn đã bị giết. Lúc đó, hậu quả sẽ do ai gánh chứ?

Bình Luận (0)
Comment