Nếu không phải Diệp Lăng đột phá vào thời điểm quan trọng thì thật sự đúng như Thiên Đế nói, hai người gần như đã phải đối mặt với cái chết. Diệp Lăng lắc đầu: “Hắn không giết ta được. Cho dù ta không đột phá, hắn cũng không thể giết ta.”
Thiên Đế nghe vậy xong liền nghĩ Diệp Lăng thật tự cao tự đại. Thế nhưng chỉ có Diệp Lăng biết, hắn không hề tự đại mà đang nói sự thật, bởi vì trước khi đến đây, hắn đã để phân thân Nhất Khí Hóa Tam Thanh ở nhà.
Phân thân không chết, hắn cũng không thể chết. Con thỏ còn biết giữ lại tổ, Diệp Lăng làm gì cũng sẽ chừa đường lui cho mình.
“Ta vừa mới đột phá, nên cần ổn định một chút. Tiểu Bạch cũng thế. Cả hai ta vẫn còn rất nhiều thứ cần phải lĩnh hội. Cho nên tiếp theo tránh được gì thì nên tránh.”
“Huyền Thiên Cung và Chúng Thần Điện không phải kẻ ngốc. Kẻ địch lần sau nhất định sẽ là cường giả Thần Anh đỉnh phong. Nếu tiếp tục để Thần Anh hậu kỳ đi ắt sẽ nhận lại cái chết, bọn chúng sẽ không để những lực lượng tinh anh của mình phải chết một cách vô ích như vậy.”
Diệp Lăng từ tốn nói, Thiên Đế gật đầu. Mặc dù bọn họ đã giết hết tám cường giả Thần Anh hậu kỳ, nhưng tám tên kia đều rất bình thường. Nhưng để giết được bọn chúng, cả hai bọn họ đều phải dùng tính mạng ra để chiến đấu.
Hơn nữa, dù ở bất kỳ đâu, cường giả Thần Anh hậu kỳ cũng là những kẻ đáng sợ, không thể muốn đem đi đâu cũng được.
Bốn chữ Thần Anh đỉnh phong kia cũng khiến cho ba kẻ cương quyết bướng bỉnh như bọn họ cũng phải cảm thấy áp lực.
Không phải chỉ là kém một cảnh giới, mà ở cảnh giới này, không biết đã có bao nhiêu thiên chi kiêu tử bị trấn áp bởi bọn chúng.
Từng bước từng bước một, càng đi đến gần càng thấy rõ ràng. Bởi vì cường giả Thần Anh đỉnh phong đã có tư cách chạm đến ngưỡng cửa thành tiên. Những cưởng giả ở cảnh giới đó đã có thể lĩnh ngộ thiên đạo, lĩnh ngô quy tắc hơn hẳn những cường giả hậu kỳ.
Nếu trong tình huống một chọi một, Diệp Lăng không dám chắc sẽ giết chết được một cường giả Thần Anh đỉnh phong. Thậm chí, nếu hắn sơ ý, còn có thể bị giết ngược lại.
Đương nhiên, nếu cả ba bọn họ liên thủ lại thì ai đến cũng đều phải chịu chết. Nói vậy không hề khoa trương, nhưng cũng phải loại trừ trường hợp cả điện chủ và cung chủ cùng tới.
Chẳng phải vừa rồi Thiên Đế đã nói rằng hai người đó đã đạt tới trình độ bán tiên rồi hay sao. Với cái cảnh giới đáng sợ ấy thì ai cũng phải cảm thấy run sợ.
Cường giả Thần Anh đỉnh phong Gryffin dẫn theo bảy người tài bất khả chiến bại từ ngọn núi Chúng Thần. Kết quả chết hết sáu người, chỉ còn lại một cường giả Thần Anh đỉnh phong.
Trái tim đều đang rỉ máu, dù cho Diệp Lăng có chết đi thì khi trở lại Chúng Thần Điện, e rằng bọn họ cũng phải chịu sự trừng phạt không nhỏ.
Tại sao sáu người kia đã chết, mà hai người bọn họ lại bình yên vô sự? Chẳng lẽ đi chấp hành nhiệm vụ mà hai người lại bỏ mặc để mà tự mình hưởng thụ hay sao?
Trên bầu trời xuất hiện ba bóng người, thế nhưng ba bóng người này đều là những nhân vật đáng sợ vô cùng.
Gryffin, đại trưởng lão của Chúng Thần Điện, trưởng lão trừng phạt của Chúng Thần Điện, D’orlando và phó cung chủ của Huyền Thiên Cung, Đồ Phu.
Cả ba đều là tam đại cường giả Thần Anh đỉnh phong. Ở trên thế giới này, ba người nhất định đứng hàng đầu, số người mạnh hơn bọn họ cũng chỉ có một vài người.
Ba người đã ra trận, điên cuồng tìm kiếm bóng dáng của đám người Diệp Lăng. Nếu phát hiện, sẽ lấy trạng thái mạnh nhất để tiêu diệt.
Hiện tại, Diệp Lăng và Thiên Đế đã trở thành hai kẻ đứng đầu trong danh sách truy nã của hai thế lực lớn. Cái gì mà đạo tặc vô dụng, ngay cả cái rắm cũng không bằng.
Hai người, một thú đang nghỉ ngơi dưới tán cây đột nhiên biến sắc. Cơ thể bộc phát ra một luồng sức mạnh đáng sợ, ngay lập tức hóa thành lưu quang chạy trốn.
Bóng hình Gryffin và hai vị cường giả chợt lóe lên, sát khí dạt dào. Họ đã tìm được hai người và một con thú. Hành trình kế tiếp sẽ là truy sát!
“Chúng ta không thể đi cùng nhau. Một khi ba tên kia liên thủ lại thì mọi chuyện sẽ kết thúc!”
“Phân tán ra, mau phân tán. Sau khi an toàn rồi nhớ truyền âm cho nhau.”
Diệp Lăng khẽ hét lên. Tiểu Bạch và Thiên Đế gật đầu lia lịa. Trong thời khắc nguy hiểm như vậy mà ba người còn ở cùng nhau thì chính là tự đi tìm cái chết.
Vù. Ba người nhanh chóng chạy trốn với tốc độ cao nhất về ba hướng khác nhau.
Đám người Gryffin thấy vậy, mắt đỏ rực lên. Phải làm gì đây? Nên tiêu diệt từng tên một hay mỗi người đuổi theo một tên. Nếu tiêu diệt từng tên một thì tối đa cũng chỉ tiêu diệt được một tên, những tên khác không biết sẽ chạy trốn đi đâu.
“Đuổi theo tên ở giữa! Mặc kệ hai tên kia.”
Vù. Ba người hạ quyết tâm, điên cuồng đuổi theo Diệp Lăng. Về phần Thiên Đế và tiểu Bạch thì đã bỏ trốn mất dạng, không còn thấy bóng dáng.
Diệp Lăng đang chạy trốn điên cuồng lập tức phẫn nộ: “Mẹ nó, ba tên khốn khiếp. Tại sao lại coi trọng ta như vậy chứ?”
Vù vù. Diệp Lăng tăng tốc bỏ trốn. Ba ngươi phía sau theo sát, ngay khi chúng vừa đuổi kịp, Diệp Lăng đột nhiên quay phắt lại.
Vung kiếm ra.
Nguyên Thủy Kiếm Thai vô cùng đáng sợ, một kiếm này bộc lộ hết sức mạnh, dù là cường giả đỉnh phong cũng không dám chống lại.
Vù. D’orlando vội vàng tránh khỏi đòn kiếm của Diệp Lăng. Đúng lúc này, tên Đồ Chu thô kệch xông ra, trực tiếp đến bên cạnh Diệp Lăng.
Bịch. Hắn vỗ mạnh vào lưng Diệp Lăng, sức mạnh đáng sợ trực tiếp khiến Diệp Lăng hóa thành một luồng ánh sáng rồi nhanh như chớp bay lên.
Phụt.
Diệp Lăng phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt. Có điều, nhờ một chưởng kia của Đồ Phu, hắn mới trốn khỏi sự truy đuổi của ba tên đó.
“Khốn khiếp! Tên này quá gian xảo. Ba người chúng ta phải vây giết hắn, không thể để hắn chạy trốn!”
D’orlando cực kỳ phẫn nộ sau khi nhìn thấy thủ đoạn của Diệp Lăng. Con gà trộm khốn khiếp! Dám lợi dụng sức mạnh của một chưởng kia để chạy trốn.
Vèo vèo.
Bốn bóng hình bay nhanh như gió, khí tức đáng sợ khiến cả thiên không cũng bị ảnh hưởng. Đi đến chỗ nào, chỗ đó lại xuất hiện những vệt rách đáng sợ.
“Khốn khiếp! Mạnh quá!”
Diệp Lăng cực kỳ tức giận, cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp phía sau vẫn đang không ngừng phun ra khỏi cơ thể mình. Hiện tại, nếu như không phải Diệp Lăng tu luyện được Diệt Cực Kim Thân thì chỉ sợ một chưởng kia đã đủ phế hắn.
Không được, cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp hay, sớm muộn bọn chúng cũng sẽ đuổi kịp. Cũng may là vẫn còn có chín đại thần anh liên tục cung cấp linh lực cho mình, nếu không linh lực của mình đã sớm cạn kiệt.
Đột nhiên, Diệp Lăng nhanh mắt phát hiện ra, ở cách đó không xa có một thôn trang, còn có khói bay nghi ngút. Diệp Lăng chợt sững sờ.
Ở nơi đây còn có thôn trang hay sao?
Không thể nào. Ở đây chẳng phải chỉ có Tam Thập Lục Động ư, sao lại có thôn trang được chứ?
Kệ đi, cứ vào trước rồi tính, xem xem có thể tranh thủ địa thế để chạy trốn được không? Nghĩ tới đây, Diệp Lăng cắn răng, vội vàng vọt tới.
Thế nhưng dường như trong lúc lao đến, Diệp Lăng đã xuyên qua một kết giới đáng sợ.