Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 688 - Chương 688: Vùng Đất Kì Dị.

Chương 688: Vùng đất kì dị.

Vù.

Diệp Lăng nhảy qua, cảm giác như bản thân đang xuyên qua một vùng kết giới.

Ngay sau đó, Diệp Lăng đột nhiên biến sắc. Tâm trạng vốn đang rất thoải mái, đột nhiên cảm giác như đang bị đè nặng bởi một dãy núi.

Uỵch.

Diệp Lăng tiếp đất. Hơn nữa, hắn còn cảm giác được sức mạnh của chín đại thần anh trong cơ thể đang bị một cỗ sức mạnh vô cùng đáng sợ phong bế.

“Cái gì vậy? Chết tiệt. Chuyện quái gì đang xảy ra?”

Diệp Lăng nghiến răng, tự hỏi. Đây rốt cuộc là nơi nào? Tại sao lại có lực ép mạnh đến vậy? Thậm chí bây giờ việc bay đối với mình cũng quá khó khăn, thân thể thì như sa vào vũng lầy.

Mỗi bước đi đều vô cùng nặng nề, linh lực cũng bị phong bế. Giờ khắc này Diệp Lăng thực sự muốn chửi bậy!

Dù như thế nào cũng phải trốn khỏi đây. Diệp Lăng cắn răng, Diệt Cực Kim Thân trong thể nội ầm ầm bộc phát, một cỗ lực lượng thuần túy phóng ra từ cơ thể.

Vù. Diệp Lăng nghiến răng, điên cuồng sải bước về phía trước, tốc độ rất nhanh. Đương nhiên, tốc độ không thể bằng được so với khi ở ngoài.

Đúng lúc này, ba người Đồ Phu cũng đã vọt thẳng qua kết giới. Khi vừa đi qua, cả ba đều kinh hải khi đột nhiên bị kéo vụt xuống đất, sắc mặt họ đồng loạt thay đổi.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Thần lực của ta đâu? Sao ta lại có cảm giác như rơi vào một không gian trọng lực vậy?”

“Không, không thể nào. Vì sao nhấc chân lên cũng cảm thấy vất vả như vậy?”

D’orlando và Gryffin kinh ngạc nói, Đồ Phu thì khá khẩm hơn chút. Bởi vì người phương Đông bọn họ tu luyện đều chú trọng vào rèn luyện thân thể, nhưng thực sự cũng không quá tốt.

Cách đó ba trăm mét, Diệp Lăng bỗng nhiên dừng lại, quay người mỉm cười khà khà. Mẹ nó, xem ra ba tên kia còn cách hắn khá xa.

Kỳ thật những gì Diệp Lăng đang nghĩ khá là vô nghĩa. Bởi vì thứ mà hắn tu luyện chính là Diệt Cực Kim Thân, dù ở tiên giới cũng vô cùng nổi danh.

Thần thông do Thanh Đế, người vượt qua cả cảnh giới Tiên Đế tu luyện liệu còn có thể kém ai sao? Vốn dĩ không thể so sánh với đám cường giả Chúng Thần Điện còn không có một chút thần thông luyện thể kia được.

Diệp Lăng quay đầu lại mỉm cười, giống như một lão hồ ly đang chuẩn bị bày ra âm mưu quỷ kế gì đó khiến ba người Đồ Phu đều giật mình.

“Có chuyện gì vậy? Tại sao hắn lại thoải mái như vậy? Chẳng lẽ hắn không bị sức mạnh ở đây trấn áp, hay là hắn đã sớm giăng bẫy ở đây?”

D’orlando có chút kinh hãi nói. Rõ ràng, dáng vẻ của Diệp Lăng ở phía đối diện rất nhẹ nhàng, trong khi đó hắn và Gryffin đến nhấc chân cũng cảm thấy khó khăn.

“Không thể nào! Ta đã từng nghe nói đến nơi này, đây hẳn là một ngôi làng thần bí nhất ở Tam Thập Lục Động Thiên. Ngôi làng này không có tên, thế nhưng lại chính là nơi thần bí nhất ở Tam Thập Lục Động Thiên.”

“Khi đi vào đây, chúng ta không thể sử dụng linh lực, tất cả linh lực trong cơ thể đều sẽ bị phong bế. Hơn nữa, đây là một không gian có trọng lực, có vẻ còn nặng hơn gấp mấy trăm lần ở ngoại giới. Cho nên, chúng ta mới có cảm giác như đang chìm vào đầm lầy.”

Đồ Phu lạnh lùng nói. Kỳ thật, trong lòng hắn cũng có chút sốt sắng. Làm sao có thể đánh nhau trong tình trạng không thể cử động cơ thể như vậy được?

Lúc này đây, Diệp Lăng đã lấy Đả Thần Thạch ra. Ở chỗ này, Đả Thần Thạch là thích hợp nhất.

“Ba lão già kia, có giỏi thì đuổi đi. Sao lại dừng lại thế? Ha ha, tới đây, tiểu gia sẽ cho các ngươi nếm thử thế nào là cảm giác dễ chịu thực sự!”

Diệp Lăng cầm Đả Thần Thạch, mỉm cười đi về phía mấy người kia. D’orlando cắn răng, một thanh trường trượng lặng lẽ xuất hiện trong tay, vô cùng cảnh giác. Thế nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy vẻ kinh ngạc cùng hoảng loạn.

“Ta đánh đây!”

Diệp Lăng hét lớn, rồi nhảy vút lên, mạnh mẽ vung mạnh cục gạch trong tay về phía D’orlando.

D’orlando thấy vậy, vội vàng nâng trượng lên. Răng rắc. D’orlando mở to mắt nhìn, thanh trường trượng mà hắn coi là kiên cố nhất đang bị nứt ra từng đoạn.

Bịch. D’orlando bị Diệp Lăng đạp bay, ngã mạnh xuống đất.

“Khốn khiếp! Nếu ngươi là nam tử hán thì đi ra ngoài kia, hai chúng ta quyết tử một trận!”

D’orlando chật vật bò dậy, điên cuồng rống to. Mẹ nó, chiến đấu ở nơi này quá thua thiệt, không thể phát huy được sức chiến đấu thực sự của mình.

Nhưng Diệp Lăng vẫn cầm cục gạch, nhếch miệng cười: “Ngươi nghĩ ngươi ngốc, hay là ta ngốc?”

“Ba lão già kia, chịu chết đi!”

Diệp Lăng hét lên, cầm Đả Thần Thạch lao về phía trước. Đây thực sự là một cơ hội trời cho, địa phương này quả thật là vô cùng có lợi đối với mình.

Bịch.

Một viên gạch đập vào đầu Gryffin, Gryffin suýt nữa ngã xuống. Hắn cắn răng, đấm vào mặt Diệp Lăng.

“Mẹ nó, bản tọa liều mạng với ngươi!”

A!!

Gryffin điên lên, lao về phía trước, ôm chặt lấy cơ thể Diệp Lăng. Sử dụng chiêu Hầu Tử Thâu Đào túm lấy Diệp Lăng, kêu gào loạn xạ.

“Buông ra! Mau buông ra! Lão già khốn khiếp kia! Lông của ta. Ta sẽ giết chết ngươi!”

Sắc mặt Diệp Lăng tái mét, đập viên gạch vào đầu Gryffin. Đúng lúc này, D’orlando và Đồ Phu đồng thời xông lên, bốn người trực tiếp túm lại thành một mớ hỗn độn.

Ngươi đấm, ta đá. Hai con mắt Diệp Lăng bị đánh đến mức thâm tím, ba lão già kia còn thê thảm hơn. Mặt mũi sưng vù, thở hồng hộc, mồm đầy máu tươi, trông vô cùng thảm thiết.

Cả bốn người ngã sõng soài trên mặt đất, đánh nhau loạn xạ. Nếu có người đứng bên ngoài nhìn vào, chắc chắn sẽ không tin đây là bốn cường giả đỉnh phong, mà sẽ nghĩ là bốn tên lưu manh đang đánh nhau.

Nào là Hắc Hổ Đào Tâm, Cẩu Hùng Thặng Thụ, rồi cả Hầu Tử Thâu Đào.

Nửa giờ sau, cả bốn người nằm dài trên mặt đất. Diệp Lăng cầm cục gạch trong tay, thở hồng hộc. Quá mệt! Thực sự là quá mệt.

Lại nhìn sang ba tên kia cũng nằm trên đất, tên nào tên nấy trợn tròn mắt, đến cả sức đứng lên cũng không có.

“Hừ hừ, ba lão già kia, chuẩn bị đi chết đi!”

Diệp Lăng cười khà khà, đi đến bên cạnh ba người kia, giơ cục gạch trong tay lên. Hắn dùng hết sức mạnh của mình, hung hăng đập thẳng cục gạch của đầu D’orlando.

Bịch. D’orlando bị đánh ngất lịm. Đương nhiên, hắn vẫn chưa chết. Sinh mệnh của cường giả Thần Anh hậu kỳ đều vô cùng mạnh mẽ.

Về phần hai tên kia, lập tức nghiến răng, dùng hết sức mạnh cơ thể dùng chiêu Lý Ngư Đả Đĩnh vùng dậy, ôm chầm lấy và cắn xe bắp đùi Diệp Lăng.

“Con mẹ nhà ngươi!”

Diệp Lăng gào khóc trong đau đớn, giơ một cục gạch lên đập xuống. Đồ Phu trợn trắng mắt, rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.

“Lão tạp mao kia! Tới phiên ngươi!”

Diệp Lăng dữ tợn quát, Gryffin hít một hơi thật sâu, tự chỉ vào đầu mình: “Đây! Đập vào đây đi!”

Bình Luận (0)
Comment