Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 689 - Chương 689: Hắc Long Trại.

Chương 689: Hắc Long trại.

Cái kết như nào thì không cần phải nói, Diệp Lăng tốt bụng như vậy, sao có thể cự tuyệt yêu cầu của Gryffin cơ chứ!

Thế là, ngay tại chỗ mà Gryffin chỉ, Diệp Lăng tức giận đập ba phát, khiến cái đầu Gryffin bị lõm hẳn vào, máu chảy đầy đất.

“Chậc chậc, vậy mà còn dám đuổi theo ta! Đuổi tiếp đi! Sao lại dừng lại thế? Tiểu gia ta nhất định sẽ khiến tất cả các ngươi không thể sống sót mà rời khỏi đây!”

Diệp Lăng nghiến răng, Đả Thần Thạch trong tay biến mất, thay vào đó là Nguyên Thủy Kiếm Thai phát ra kiếm ý sặc sỡ. Một khi Nguyên Thủy Kiếm Thai xuất hiện thì mục đích chắc chắn là để giết người.

Diệp Lăng cười khẩy. Nhưng đúng lúc này, Diệp Lăng đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa, có một tên mang theo khí tức kinh người đang điên cuồng lao về phía này.

“Tiểu bối! Chuẩn bị chịu chết đi!”

Diệp Lăng kinh ngạc, giật mình bỏ chạy, không còn mảy may nghĩ đến việc chiến đấu nữa. Giờ mà không bỏ chạy thì sẽ chết chắc.

Ngay sau khi Diệp Lăng điên cuồng bỏ chạy, một tên đáng sợ xuất hiện, hai tay chắp sau lưng, trong mắt hiện ra những tia sấm sét khủng khiếp.

Thân thể của người này vẫn luôn tóat ra một cỗ lực lượng sắc bén. Cỗ lực lượng này thậm chí còn khiến cho không gian có chút méo mó.

Cho dù ở một nơi cấm kỵ như vậy thì cảnh giới bán tiên vẫn mạnh một cách kinh khủng. Nếu không, Diệp Lăng cũng chẳng việc gì phải tha mạng cho những lão già kia mà bỏ chạy.

Bởi vì hắn biết rõ, sức mạnh của một bán tiên khủng khiếp đến mức nào. Ít nhất thì hiện tại, hắn cũng không thể đánh thắng được, thậm chí đến việc chạy trốn cũng là hi vọng xa vời.

Mẹ nó, tên này chắc chắn là một trong những người mạnh nhất của Huyền Thiên Cung. Diệp Lăng đoán không sai. Người vừa mới xuất hiện này không ai khác, chính là phó cung chủ mạnh nhất của Huyền Thiên Cung, một cường giả bán tiên.

Diệp Lăng đã trốn thoát không còn dấu vết. Vị phó cung chủ kia cũng đè nén sát khí. Ở một nơi kỳ lạ như vậy, cho dù là hắn cũng không dám làm loạn. Ai mà biết được ở đây sẽ tồn tại thứ đáng sợ đến mức nào!

Cuối cùng, phó cung chủ mang theo ba tên đáng thương kia rời khỏi nơi này. Trong khi đó, Diệp Lăng đã chạy tới phía sau một tảng đá xanh, ngồi xuống thở hổn hển.

“Mẹ nó, sao lại đụng phải một tên đáng sợ như vậy chứ? Nếu như là trước kia thì cũng không phải khổ như vậy, bản thân khịt mũi cũng có thể giết chết hắn.”

“Hiện tại thì ngược lại, đến cả đối mặt cũng không dám. Haizzz, cảnh giới vẫn luôn là thứ quyết định sức mạnh mà!”

Diệp Lăng cảm thán, ngồi dưới đất xoa xoa quả đào của mình, cực kỳ tức giận: “Mẹ nó, ba lão già kia mà là cường giả Thần Anh hậu kỳ sao, thật đáng xấu hổ!”

“Đấy mà là phong độ của một cường giả sao? Thực sự là một hành vi xấu hổ. Hành động của bọn chúng giống như mấy tên lưu manh vậy, mình nhất định phải tố cáo bọn chúng lên cục Dị năng!”

Diệp Lăng tức giận hét lớn. Trời ơi, nhìn mà xem, cái khuôn mặt này, mắt thì đen như gấu mèo. Ông đây chỉ dựa vào khuôn mặt này mà kiếm ăn thôi đó.

Diệp Lăng lắc đầu thở dài. Đột nhiên, một mũi tên mang theo sát khí đáng sợ cắm thẳng lên đỉnh đầu của hắn, xuyên qua viên đá xanh.

Diệp Lăng sợ hãi nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn mũi tên kia, trong lòng hoảng hốt. Má ơi, muốn giết người sao?!

Diệp Lăng trực tiếp đứng dậy, xoay người nhìn lại. Đối diện với hắn là ba tên nhóc chừng mười mấy tuổi, đang nhảy lên thật cao, kinh ngạc nhìn Diệp Lăng.

“Thúc thúc, thật xin lỗi. Bọn cháu cứ tưởng phía sau tảng đá là một con lợn. Thật ngại quá!”

“Đúng vậy, đúng vậy, xin lỗi thúc thúc. Cũng may là tài bắn cung của Hổ tử không được giỏi. Nếu không bọn cháu đã bắn chết thúc rồi, vậy thì thật là bi thảm!”

Diệp Lăng nhìn ba tên nhóc trông như người cổ đại kia, cực kỳ tức giận: “Ta nói cho ba đứa biết, nhìn thúc thúc giống con heo lắm sao?”

“Các cháu là người ở đâu? Nơi này là chỗ nào?”

Diệp Lăng ổn định tinh thần lại, hỏi. Vừa rồi hắn rõ ràng trông thấy một thôn trang, nhưng sau khi đi vào lại chỉ thấy một hoang mạc, ngay cả một cái lông chim cũng không có.

“Bọn cháu? Bọn cháu là người của Hắc Long trại. Mà khoan, nơi này còn có thôn trang nào khác sao?”

Thằng nhóc tên Hổ tử tay cầm cung ngơ ngác hỏi. Đột nhiên, cậu ta đẩy Diệp Lăng một cái. Sức mạnh khủng khiếp khiến Diệp Lăng ngã sõng soài xuống đất.

Diệp Lăng mở to mắt nhìn. Trời đất, một đứa nhóc con mà có thể sở hữu sức mạnh khủng khiếp như vậy. Bản thân mình đã tu luyện Diệt Cực Kim Thân đến tầng năm, thể phách đã vô cùng đáng sợ rồi!

Vù. Sau khi đẩy Diệp Lăng ra sau, cậu ta nhảy lên cao hơn một mét, giơ nắm đấm lên, đấm vào con quái vật khổng lồ đang nhe răng nanh ở phía sau.

Ầm.

Tiếng gầm gừ vang lên. Một thứ gì đó rất to lớn đột nhiên ngã xuống. Diệp Lăng kinh ngạc xoay người lại, chỉ thấy sau lưng mình là một con lợn rừng to lớn đang nằm dưới đất.

Đầu nó gục xuống, máu tươi từ mũi, mồm chảy ra, đã không còn sống nữa.

“Ôi, thực xin lỗi thúc thúc, cháu không cố ý. Cháu thấy con lợn rừng này tấn công thúc nên mới nóng vội đẩy thúc ngã xuống.”

Hổ Tử vội vàng đỡ Diệp Lăng dậy, trên khuôn mặt ngây ngô là vẻ áy náy. Diệp Lăng đứng dậy, khóe miệng giật giật.

“Không sao đâu. Thể trạng ta cũng khá cứng rắn.”

Diệp Lăng còn có thể nói gì đây, trong lòng thật chua xót. Ngay cả một thằng nhóc con cũng có sức mạnh hơn hẳn tiểu gia ta. Rõ ràng là một trò đùa.

“Thúc thúc, thúc là người ở đâu vậy? Cháu chưa nhìn thấy thúc bao giờ. Hơn nữa, có phải thúc ngã bệnh hay không? Nếu không thì Hổ Tử sao có thể đẩy ngã thúc được chứ?”

Một thằng nhóc ở bên cạnh vuốt đầu hỏi. Diệp Lăng thân thiện cười: “Ta à, cũng không biết có chuyện gì xảy ra mà lạc đường đến nơi này.”

“Hả? Thúc là người bên ngoài sao? Vậy thúc mau theo chúng cháu về làng thôi. Không ngờ lại gặp được người ở ngoài, thúc hãy kể cho chúng cháu nghe về thế giới ngoài kia đi.”

Hổ Tử kinh ngạc, xen lẫn vui mừng. Rõ ràng, người ở bên ngoài chính là một sinh vật hiếm thấy trong mắt bọn họ.

Diệp Lăng ngẩn người, đây là mà là kéo sao? Hắn thấy Hổ Tử kéo tay hắn, nhưng bản thân lại không thể phản kháng nổi, cuối cùng bị Hổ Tử lôi xình xịch về phía trước.

Còn con lợn rừng kia thì cứ như một con lợn rừng nhỏ trên núi, bị một thằng nhóc khác kéo chân, chạy theo Diệp Lăng.

Trời ạ, đây rốt cuộc là thế giới nào vậy? Diệp Lăng không ngừng gào thét trong lòng.

Dọc đường đi, Diệp Lăng có ý muốn giúp thằng bé kia kéo con lợn rừng. Kết quả đến khi kéo, hắn mới giật mình nhận ra. Hắn đã dùng hết sức mạnh toàn thân rồi mà cũng rất vất vả mới kéo được. Vậy sao thằng bé kia lại có thể vừa kéo con lợn rừng vừa chạy nhảy như vậy được?

Bình Luận (0)
Comment