Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 692 - Chương 692: Thơ Hay !

Chương 692: Thơ hay !

Buổi tối, Diệp Lăng ngồi ở bên trong sân nhìn bầu lên bầu trời của thế giới này, thở dài một hơi.

Huyền Thiên Cung, Chúng Thần Điện, hai thế lực này giống như hai tòa núi lớn đè ép khiến người ta không thở nổi, mẹ nó, không thấy lúc chiều ngay cả lão già bán tiên kia cũng xuất hiện sao.

Huống chi hiện nay tu vi của Diệp Lăng vẫn còn quá yếu, tuy hắn đã là cường giả Thần Anh hậu kỳ, thế nhưng đó vẫn phải xem người mà hắn phải đối mặt là ai.

Huyền Thiên Cung, Chúng Thần Điện, trong này đã tạo ra một nhóm thế lực thiên chi kiều tử mạnh nhất thế giới suốt mấy nghìn năm qua!

Không dám nói Thần Anh nhiều như chó, thế nhưng ít nhất người có tu vi Thần Anh cũng đi đầy đất, cường giả Thần Anh hậu kỳ, Thần Anh đỉnh phong, họ cũng chỉ là những gốc rơm gốc rạ mà thôi.

Cũng may đám người kia có tự tôn của mình, nếu không thì cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, ngay cả Diệp Lăng cũng có chút lo lắng.

“Người anh em, cậu đang nghĩ gì thế.”

Đúng vào lúc này, A Ngưu đi ra, ông ta ngồi xuống băng đá, trong tay cầm một vò rượu, sau đó đặt lên trên bàn.

“Tôi thấy cậu ngồi ở đây rầu rĩ không vui, đến, anh đây uống với cậu vài chén, uống say liền không lo nghĩ nữa.”

“Tất nhiên, uống say rồi ngày mai cậu vẫn sẽ phải sầu não về những việc đó, dù sao thì cũng không thể quên đi những thứ này được.”

Diệp Lăng cười cười: “Mượn rượu giải sầu, buồn càng thêm buồn.”

A Ngưu ở đối diện lập tức ngẩn người, ông ta liên tục gật đầu: "Này người anh em, tài văn chương của cậu thật tốt nha, mượn rượu giải sầu buồn càng thêm buồn, chính là ý này.”

Diệp Lăng xấu hổ cười, mẹ kiếp, chẳng lẽ nói đây là do hắn sao chép của người ta, những người ở bên ngoài kia, ai ai cũng có thể tùy tiện đọc ra một câu như vậy, đầu giường ánh trăng rọi, hai đôi giày dưới đất, đôi cẩu nam nữ ở trên giường, trong đó có ngươi.

Những ca từ thi phú này, bọn họ mở miệng liền có thể đọc lưu loát, hết cách rồi, ai bảo các người đã bỏ lỡ năm ngàn năm huy hoàng nhất của thế giới ngoài kia.

“Đến, uống rượu uống rượu, tôi nghe Thôn trưởng nói cậu là bị người ta đuổi giết đến nơi này, yên tâm đi, mấy ngày này cậu cứ yên tâm mà ở đây đi, ai cũng không dám vào đây đâu.”

Diệp Lăng bưng chén lên cụng với A Ngưu sau đó uống ừng ực, uống xong Diệp Lăng lau miệng hô to: “Rượu ngon rượu ngon, rượu này đúng là chỉ có ở trên trời mới có, ha ha!”

Cũng không phải là Diệp Lăng đang khen, mà quả thật rượu này đúng là rất ngon, phải biết rằng, rượu này được chưng cất từ nước ở bên trong dòng sông Hắc Long, sau khi Diệp Lăng uống rượu vào thì hắn cũng đã cảm nhận được bên trong thân thể đang từ từ biến hóa.

“Này, người anh em, cái thôn này của bọn tôi tồn tại đã bao nhiêu năm, đám cường đạo ở bên ngoài kia, nếu như là vào mấy nghìn năm trước thì bọn chúng đã sớm bị tổ tiên Hắc Long ăn rồi!”

A Ngưu cũng hung hăng nói, Diệp Lăng gật đầu, nhưng đột nhiên hắn ngẩng đầu, Hắc Long?

“Chuyện là thế này, trong trại của bọn tôi có một con Hắc Long, chính là loài vật ở trong truyền thuyết.”

Diệp Lăng có chút nghi hoặc, tất nhiên hắn cũng vô cùng tò mò, mà A Ngưu ở một bên thì lại thở dài, lại bưng thêm một chén lên cạn với Diệp Lăng rồi mới chậm rãi nói.

Thì ra cái thôn này được gọi là Hắc Long Trại, vì sao lại gọi là Hắc Long Trại, đó là bởi vì vốn dĩ trong trại có một con Hắc Long.

Hắc Long rất đáng sợ, gần như là một sự tồn tại vô địch, chỉ đáng tiếc sau khi diễn ra trận đánh kia, con Hắc Long đáng sợ kia đã suy yếu mà ngã xuống, sau đó thôn xóm này cũng bị phong bế.

“Cậu có biết vì sao khí lực của người ở trong thôn này đều rất lớn không, đó là bởi vì dòng sông Hắc Long, có người nói dòng sông Hắc Long này chính là do Hắc Long đại nhân hóa thành sau khi chết.”

“Lấy máu làm sông, lấy thân thể làm đất, chúng tôi có thể tồn tại đến bây giờ, đó đều là do Hắc Long đại nhân ban tặng cho bọn tôi.”

“Hơn nữa người ở đây không chỉ có khí lực lớn, mà còn miễn dịch với tất cả những bản lĩnh thần thông của các cậu, đây cũng là thiên phú đáng sợ mà nhờ uống nước Hắc Hà mới có được.”

A Ngưu chậm rãi vừa nói, Diệp Lăng cũng gật đầu thổn thức, mẹ kiếp, thế giới này đúng là không thiếu những điều kì lạ mà, ai không đúng, những chuyện này sao lại có vẻ giống như đang nói đến Tiểu Hắc vậy nhỉ?

Thế nhưng Diệp Lăng cũng không nghĩ nhiều, Hắc Long của nơi này đã sớm chết rồi, mà Tiểu Hắc của hắn, Quan Âm Đại Sĩ cũng đã nói rồi, nó mới chỉ có vài nghìn năm tuổi mà thôi.

Hai người uống hết chén này đến chén khác, khỏi phải nói, rượu này không chỉ uống ngon, mà quan trọng nhất, nó còn khiến tinh thần sảng khoái.

Sau khi uống được năm chén Diệp Lăng liền cảm thấy có chút chóng mặt, cả người trở nên nhẹ nhàng, sau đó hắn cũng bắt đầu nói bậy nói bạ, dĩ nhiên, A Ngưu ở đối diện cũng bắt đầu khoác lác.

“Ha ha! Người anh em, lão ca tôi nói cho cậu biết, lão ca tôi chính là người dũng mãnh nhất Hắc Long Trại này, lực lượng của tôi rất lớn, đến, cậu thử xem.”

Vừa nói, A Ngưu vừa đưa tay ra nắm lấy Diệp Lăng, sau đó bàn tay liền dùng sức, Diệp Lăng cũng đã say, hắn vội vã giả vờ ngã xuống, khuôn mặt giả vờ thống khổ.

“Ai ai, đau quá, A Ngưu đại ca, khí lực của anh thật lớn, tôi quả thật rất bội phục!”

Lời này khiến cho A Ngưu cười ha ha: “Ha ha, đó là đương nhiên, tôi cho cậu biết, không phải là do tôi nói khoác, mà lúc chiều là do tôi đã quá mệt mỏi, nếu không thì một quyền của tôi đã có thể đánh ngã cậu rồi.”

“Vậy tôi đây nhất định phải cảm ơn anh đã hạ thủ lưu tình rồi, ha ha!”

Diệp Lăng cười ha ha, hai người uống hết chén này đến chén khác, uống đến mức cả hai người đều trở nên mơ hồ, kết quả Diệp Lăng miệng tiện nói: “Tôi nói này lão ca, anh nói xem Hắc Long đại nhân của Hắc Long Trại là đực hay cái vậy, nó có thằng nhãi con nào không?”

“Có, tại sao lại không chứ, tôi nghe người già nói, mấy ngàn năm trước quả thật là có một hậu duệ của Hắc Long đại nhân đã bò từ trong trứng ra.”

“Kết quả tên kia nói cứ ở mãi trong thôn này thì quá ngột ngạt, thế nên nó đã chạy ra ngoài, cậu nói xem, cậu nói xem nó có khốn kiếp không, tính tình của nó không thận trọng giống như cha của nó chút nào cả.”

Diệp Lăng nghe xong thì liền cười ha ha: “Ha ha, tôi nói này lão ca, anh nói câu này quả thật rất đúng, anh có biết không, thật ra tôi cũng có một con Hắc Long.”

“Con Hắc Long kia giống y như con mà anh đã nói, nó cũng miễn dịch với những bản lĩnh thần thông, khí lực còn lớn đến đáng sợ, dĩ nhiên, nó cũng chỉ thua kém tôi có một chút xíu thôi.”

“Kết quả thì sao, nó ở bên ngoài bị một vị Bồ Tát trấn áp ở đáy biển mấy nghìn năm, ha ha, anh nói xem kẻ mà hai chúng ta đang nói có phải là một hay không?”

“Ha ha, nếu đúng là như vậy thì cũng quá buồn cười rồi, Tiểu Hắc a Tiểu Hắc, ngươi từ nơi này chạy ra ngoài, kết quả lại bị Quan Âm trấn áp xuống đáy biển, vậy mà vẫn không nghẹn chết ngươi!”

Diệp Lăng cười ha ha, mà A Ngưu ở bên cạnh cũng cười ha hả: “Này người anh em, cậu cũng đừng nói, nếu như quả thật có một con như vậy, hắc hắc, vậy thì có khi đó chính là nó cũng nên!”

Hai người cười to, Hổ Tử từ trong nhà xoa đôi mắt nhập nhèm đi ra, anh ta là vì đi tiểu đêm mà ra ngoài.

“Cha, cha và Diệp Thúc đang nói cái gì đó, sao lại cười vui vẻ đến như vậy, hai người đừng uống nữa, còn uống nữa thì trời sẽ sáng luôn đó.”

A Ngưu nghe thấy Hổ Tử nói vậy thì lập tức cười ha ha đứng dậy, vừa đi liền lảo đảo, đứng cũng không vững, ông ta vuốt bả vai Hổ Tử: “Ha ha! Con trai à, con có biết không, trong nhà của Diệp Thúc con cũng có một con Hắc Long, chính là thằng nhãi con của Hắc Long đại nhân chúng ta đó, ha ha!”

“Gì? Cha! Không phải cha uống đến nỗi hồ đồ rồi đi!”

Hổ Tử lập tức kinh hãi, mẹ kiếp, như thế này thì chẳng phải đã loạn rồi sao.

Mà Diệp Lăng ở bên cạnh cũng đứng lên, đen mặt đi tới cạnh Hổ Tử: “Hổ Tử, cậu xem thường lão ca à, có phải cậu không tin tưởng tôi không!”

Ai ai, chênh lệnh thế hệ a!

Bình Luận (0)
Comment